Chương 3 XIN LỖI, ANH LÀ AI
Anh cũng đừng lo lắng, tôi nghĩ anh nên nhanh chóng xin nghỉ việc đi.
Với phẩm chất của Phó Khâm Châu, làm gì cũng không thành công đâu.”
Anh nhớ nói với mọi người trong công ty, ai muốn nghỉ thì nghỉ nhanh lên, càng sớm càng tốt.”
“Lâm tổng, chị… chị đang đùa sao? Công ty này là tâm huyết nhiều năm của chị, sao chị lại nỡ…”
“Được rồi, tôi cúp máy đây.”
Dù có tâm huyết đến đâu thì sao? Công ty đó đâu có mang họ Lâm, kiếm được bao nhiêu tiền cũng không liên quan gì đến tôi? Trước đây tôi tận tụy, có lẽ vì nghĩ mình là bà Phó.
Bây giờ, nhìn thấy Phó Khâm Châu là tôi đã thấy phiền, làm sao còn muốn liên quan đến anh ta.
Bỗng nhiên tôi nảy ra một ý tưởng.
Nếu mọi người trong công ty đều nghe tôi, vậy tại sao tôi không rút hết tài sản của mình trong công ty, tự mở một công ty mới?
Để công ty mang họ Lâm của tôi, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
8
Rốt cuộc tôi cũng không thể gặp mặt bố lần cuối, khi tôi đến nơi, ông đã không còn thở nữa.
Dù nói gì thì lúc này tôi đáng lẽ nên buồn, nhưng thật tiếc, trong lòng tôi không có cảm xúc gì, giống như đối với tôi, ông chỉ là một người xa lạ không quan trọng.
Sau khi tham dự tang lễ, tôi nhận được khoản thừa kế khổng lồ mà ông để lại.
Tôi lập tức lên kế hoạch, làm sao để Phó Khâm Châu phá sản.
Không ngờ.
Chưa kịp gặp Phó Khâm Châu, mẹ của anh ta đã tìm đến tôi trước.
“Sở Sở, dì đến để thay mặt A Châu xin lỗi con.
Những năm qua, những điều tốt con làm cho A Châu, cho gia đình họ Phó, dì đều ghi nhận trong lòng. Dì cũng chỉ coi con là con dâu duy nhất, nhưng bây giờ…”
Bà ấy ngập ngừng, tôi khích lệ bà ấy: “Dì, có gì dì cứ nói thẳng.”
“Bây giờ, Thẩm Sơ Nhược có thai rồi.”
Tôi rất khó hiểu.
“Điều này liên quan gì đến con?”
“Dì muốn hỏi” bà ấy tiếp tục:
“con có thể chấp nhận đứa con của cô ta không? Dì sẽ không để cô ta và A Châu kết hôn, chỉ cần dì còn sống, cô ta đừng mong bước vào cửa nhà họ Phó.”
“Sở Sở, con và A Châu có hôn ước.
Nếu không phải lần trước cô ta đến phá đám cưới, con đã là con dâu nhà họ Phó rồi.
Con xem bây giờ…”
“Dì à” tôi không thể nghe thêm nữa:
“con đã nói rất rõ với dì rồi, con và Phó Khâm Châu đã chia tay, hôn ước cũng không còn giá trị. Con rất biết ơn dì vì đã thương con, nhưng chuyện này, không có gì để bàn nữa.”
“Sở Sở, đứa trẻ vô tội, con có thể tuyệt tình như vậy sao?”
Ngô Gia Gia từng nói.
Mẹ của Phó Khâm Châu từng coi tôi như con ruột.
Giờ thì xem ra, không hẳn vậy nhỉ?
Bà mẹ nào lại ép con gái ruột mình chấp nhận đứa con của tiểu tam chứ?
Thật là nực cười đến cực điểm.
Trước đây bà ấy coi trọng tôi, chắc là thấy tôi có giá trị lợi dụng, dù sao thì tôi đã quản lý công ty của họ rất tốt. Giờ con trai bà ấy có con với tiểu tam, bà ấy ngay lập tức chọn đứa bé.
Còn tôi, hy sinh cũng chẳng sao.
Nghĩ đến đây, tôi không muốn nói thêm lời vô ích nào với bà ấy.
Chỉ muốn nhanh chóng cắt đứt mọi liên quan.
“Tôi gọi dì là ‘dì’, là vì nể tình những năm qua dì đối xử tốt với tôi, nhưng hôm nay dì lại đưa ra yêu cầu như vậy, có nghĩa là tình cảm của chúng ta đã hết.
Từ nay về sau, chúng ta không cần liên lạc nữa.
Con trai của dì thế nào, cũng không cần nói với tôi.”
9
Mẹ của Phó Khâm Châu nói tôi có đầu óc kinh doanh.
Phó tổng Trương nói rằng công ty không thể thiếu tôi.
Không ngờ đều là thật.
Tôi thực sự rất hứng thú với việc kinh doanh.
Chỉ trong thời gian ngắn, tôi đã nắm bắt được các mối quan hệ hiện có, hiểu rõ cách vận hành của công ty và đã thuê văn phòng, bắt đầu khởi nghiệp một cách hoành tráng.
Một số nhân viên chủ chốt của nhà họ Phó từ chức, theo tôi bắt đầu lại từ đầu.
Ngoài ra, chúng tôi cũng tuyển thêm một số nhân viên mới.
Công ty nhanh chóng bắt đầu có lợi nhuận.
Trong thời gian này.
Trên WeChat, một người có biệt danh là ‘Bạn trai tạm thời’ gửi cho tôi một tin nhắn:
“Lâm tiểu thư, cô trêu chọc tôi rồi bỏ chạy, có phải hơi bất lịch sự không?”
Hử? Người này là ai vậy nhỉ?
Trí nhớ quay lại ngày tôi gặp tai nạn, trong đầu tôi hiện lên ba chữ.
Tịch Cảnh Ngôn.
À đúng rồi, xe của anh ta đã tông vào tôi.
Lúc đó tôi không đòi bồi thường, tuyên bố muốn anh ta làm bạn trai tôi.
Nhưng bây giờ tôi không cần bạn trai nữa, tôi chỉ muốn kiếm tiền, thay đổi ý định sang đòi bồi thường vẫn còn kịp chứ?
Kệ đi, thử xem sao.
“Xin lỗi anh.
Khi đó tôi muốn anh làm bạn trai chỉ là để lợi dụng anh, chọc tức vị hôn phu bỏ tôi chạy theo tiểu tam trong lễ cưới, giờ tôi không cần nữa, chúng ta chia tay nhé?”
Nếu anh thấy vậy không được, thì bồi thường cho tôi cũng được.
Tôi không đòi nhiều, một triệu là đủ.”
Sau khi tôi gửi tin nhắn.
Anh ta không trả lời.
Kết quả nửa tiếng sau, anh ta xuất hiện trước cửa công ty tôi.
“Vậy Lâm tiểu thư cô xem tôi như là lốp dự phòng, hay là công cụ?”
“Chỉ cần anh thích, anh nghĩ thế nào cũng được.”
Anh ta nhìn tôi đầy thú vị.
Rồi cười.
“Lâm Mộ Sở, thật ra tôi đã biết em từ lâu.
Không ngờ, bây giờ chúng ta lại tái ngộ theo cách này.”
Tôi vừa mới bị anh ta khơi dậy sự tò mò, muốn nghe tiếp, thì nhìn thấy một người không nên gặp mặt xuất hiện.
Thẩm Sơ Nhược.
Cô ta đến đây làm gì?
10
“Chị hãy hủy hôn với Phó Khâm Châu đi.” cô ta mở đầu trực tiếp:
“Anh ấy không yêu chị, chị giữ cái danh ‘vị hôn thê’ của anh ấy cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Chị chắc cũng biết rồi, tôi đang mang thai, đứa con là của Phó Khâm Châu.
Tôi làm loạn tại lễ cưới của hai người là sai.
Nhưng tôi cũng đã cứu chị.
Dù chị có kết hôn với anh ấy thì sao, trái tim của anh ấy vẫn không ở chỗ chị.”
Ồ, tôi hiểu rồi.
Chỉ cần tôi không công khai hủy hôn với Phó Khâm Châu, cô ta sẽ luôn mang danh ‘tiểu tam’, sau này khi đứa con cô ta ra đời, nó sẽ là con hoang không có danh phận của nhà họ Phó.
Điều này đối với một người mẹ, chắc chắn rất đau khổ.
Cô ta đến ép tôi hủy hôn, tôi cũng có thể hiểu được.
Nhưng tôi sẽ không làm theo mong muốn của cô ta.
“Ồ vậy sao?” Tôi thách thức cô ta:
“Cô làm sao biết được trái tim anh ấy không ở chỗ tôi?
Nếu cô chắc chắn như vậy, hôm nay đã không đến tìm tôi.
Cô đến tìm tôi, chỉ vì Phó Khâm Châu và mẹ anh ấy không đồng ý cho cô bước vào nhà họ Phó.
Dù sao thì cô cũng không xứng.”
Có vẻ như tôi đã nói trúng tim đen của cô ta.
Sắc mặt cô ta trở nên khó coi, ánh mắt nhìn tôi cũng thêm phần hung ác.
“Lâm Mộ Sở, chị đừng đắc ý quá sớm,” cô ta đe dọa tôi:
“Tôi có nhiều cách khiến Phó Khâm Châu ghét chị, và cũng có nhiều cách khiến mẹ anh ấy từ nay căm thù chị.”
Tôi cười nhạt: “Được thôi, cô cứ thử xem.”
Lời vừa dứt, cô ta đột ngột kéo tôi xuống cầu thang.
Ngay giây tiếp theo, cô ta ngã lăn xuống.
Một tiếng hét sắc nhọn xé toạc không gian, tôi nhìn thấy chiếc váy trắng của cô ta nhuốm đỏ.
Đây là kiểu ‘gi,et địch một ngàn, tự hại tám trăm’ sao?
Cô ta thật là độc ác.
May mà tôi đã biết trước ý đồ xấu của cô ta, nên đã ghi âm từ trước.
Khi xe cấp cứu đến, tôi cùng đi theo đến bệnh viện.
Chờ xem màn trình diễn tiếp theo của cô ta.
Anh bạn trai tạm thời của tôi, Tịch Cảnh Ngôn, cũng đi theo.
Anh ta nói, dù sao cũng rảnh rỗi.
11
Quả nhiên.
Sau khi tỉnh dậy trong bệnh viện, cô ta lập tức bắt đầu diễn xuất.
“Chị Sở, em biết chị hận em vì đã phá hỏng lễ cưới của chị, hận em vì đã cướp A Châu khỏi chị, nhưng đứa con của em là vô tội. Dù chị không chấp nhận em, cũng không thể hại đứa bé trong bụng em…”
Nói đến đây, cô ta bắt đầu khóc.
“Lâm Mộ Sở” Phó Khâm Châu nhìn tôi với ánh mắt đầy đau đớn và thất vọng:
“Anh nghĩ rằng để em yên một thời gian, em sẽ bình tĩnh lại, nhận lỗi với anh, có lẽ anh sẽ rộng lượng tổ chức lại một đám cưới cho em.
Không ngờ em lại không biết điều như vậy.
Cứ phải tự chặn đường của mình.”
Thật kỳ lạ.
Rõ ràng anh ta nói tiếng Trung.
Nhưng khi kết hợp lại, tôi lại không hiểu một lời nào.
Chúng tôi không phải đã chia tay từ lâu rồi sao? Sao anh ta lại nghĩ chúng tôi đang chiến tranh lạnh?
Sao lại nghĩ rằng tôi vẫn còn muốn làm bà Phó?
Trước đây tôi hèn mọn đến mức nào trước mặt anh ta chứ.
Để anh ta dám lấn lướt như vậy.
Đang định phản bác lại, thì mẹ anh ta bất ngờ lên tiếng:
“Sở Sở, lời Sơ Nhược nói có thật không? Thật sự là con đẩy nó xuống sao? Sao con lại tàn nhẫn như vậy, dù con ghen tỵ với nó, cũng không nên dùng cách này.