Chương 4 XIN LỖI, ANH LÀ AI
Hôm đó dì đã nói rồi, dì không đồng ý cho nó bước vào nhà họ Phó.
Chờ đứa bé ra đời, con vẫn sẽ là phu nhân chính thức của nhà họ Phó.
Con còn gì chưa hài lòng?
Nếu con muốn, đứa bé có thể được nuôi dưới danh nghĩa của con.”
Tôi không thể nhịn được nữa.
Phì cười thành tiếng.
Mẹ con nhà này đúng là kỳ cục thật.
Không ngờ câu nói “Mẹ nào con nấy” lại đúng như vậy, có người mẹ như bà ta, Phó Khâm Châu tự tin đến thế cũng chẳng lạ.
Nhưng đến bước này, cãi cọ đã không còn ý nghĩa.
Tôi không cần phải tốn lời với họ, điều đó chỉ khiến tôi hạ thấp giá trị bản thân của mình.
Tôi quay đầu hỏi Thẩm Sơ Nhược đang nằm trên giường bệnh:
“Cô chắc chắn là tôi đẩy cô xuống cầu thang? Chắc chắn là tôi muốn hại cô, hại đứa bé trong bụng cô?”
“Không lẽ không phải? Chẳng lẽ là tôi tự đẩy mình sao?”
“Tốt, rất tốt.”
Nói xong tôi lấy điện thoại gọi cảnh sát, báo có người vu khống tôi.
Tôi sẽ kiện cô ta tội phỉ báng.
12
Khi tôi giao đoạn ghi âm đó cho cảnh sát, Thẩm Sơ Nhược đã sợ hãi khóc lóc, nhưng tôi kiên quyết không rút đơn kiện, nhất định phải để cô ta trả giá đích đáng.
Và Phó Khâm Châu cũng nhanh chóng biết rằng: Đứa con của Thẩm Sơ Nhược vốn dĩ không giữ được.
Trước khi cô ta tìm đến tôi, bác sĩ đã nói với cô ta rằng thai đã ngừng phát triển.
Vì vậy cô ta mới cố ý tìm tôi, muốn đổ lỗi cho tôi về chuyện mất con.
Như vậy.
Phó Khâm Châu sẽ hận tôi, còn cô ta sẽ khiến anh ấy cảm thấy tội lỗi.
Mẹ của Phó Khâm Châu cũng sẽ hận tôi, vì cho rằng tôi đã hại cháu nội của bà ấy.
Không còn tôi làm trở ngại, việc cô ta kết hôn với Phó Khâm Châu chỉ còn là vấn đề thời gian.
Phải thừa nhận rằng, cô ta tính toán rất chu đáo.
Nhưng cô ta không ngờ rằng, tôi đã đoán trước được hành động của cô ta.
Tôi bị mất trí nhớ, chứ không phải mất trí tuệ.
Từ khi tôi hiểu rõ mối quan hệ giữa những người này, tôi đã đề phòng cô ta.
Tôi không hại người, nhưng cũng không thể để người khác hại mình mà không làm gì.
Sau sự việc này, Phó Khâm Châu hoàn toàn chán ghét cô ta.
Anh ta quay lại quấy rối tôi.
“Người đi cùng em đến bệnh viện hôm đó là ai?”
Anh ta mở lời với giọng điệu hung hăng:
“Lâm Mộ Sở, em có phải đã quên mất thân phận của mình không?”
Tôi thật sự không hiểu.
Thân phận gì chứ?
Sau tất cả những chuyện này, anh ta vẫn nghĩ tôi là vị hôn thê của anh ta sao?
Người đàn ông này đúng là đ,iên thật rồi.
Chưa kịp lên tiếng, Tịch Cảnh Ngôn đã trả lời thay tôi.
“Tôi là bạn trai của cô ấy.”
“Bạn trai? Các người…”
“Đúng vậy, chúng tôi đã bên nhau lâu rồi.”
“Lâm Mộ Sở” anh ta tiếp tục quay sang tôi:
“Em phải biết điều một chút chứ? Anh thừa nhận bỏ em lại trong lễ cưới là sai, và cũng không nên có mối quan hệ mập mờ với Thẩm Sơ Nhược.
Nhưng cô ta bị trầm cảm.
Bác sĩ nói cô ta có thể tự tử bất cứ lúc nào.
Anh chỉ muốn cứu cô ta, em không có chút đồng cảm nào sao?
Sao em lại tùy tiện tìm một gã để trả thù anh?”
Tôi thật sự tức đến phát cười.
“Anh cứu người đến tận giường, làm cô ta có thai luôn, anh còn biết xấu hổ không? Còn nữa, đừng lúc nào cũng lấy bệnh trầm cảm ra làm lý do, anh đang xúc phạm những người thực sự mắc bệnh trầm cảm đấy.
Rõ ràng là cô ta tự hạ thấp mình, chẳng liên quan gì đến bệnh trầm cảm.”
“Nhưng chúng ta đã bên nhau suốt tám năm, tám năm qua, giấc mơ lớn nhất của em là lấy anh làm chồng, anh không tin em nói buông là buông được.”
“Anh tin hay không tùy.”
Nói xong, tôi kéo Tịch Cảnh Ngôn đi.
Anh ta không chịu buông tha, lập tức đuổi theo, nhưng bị Tịch Cảnh Ngôn đấm ngã xuống đất.
Anh ta nghiêm giọng cảnh cáo:
“Anh không hiểu tiếng người à? Cô ấy với anh đã không còn liên quan nữa.
Nếu anh còn quấy rầy cô ấy, tôi sẽ cho anh biết thế nào là đau khổ.”
13
Phải công nhận.
Tịch Cảnh Ngôn thực sự rất hợp để làm bạn trai.
Anh ấy vừa đẹp trai vừa giàu có, quan trọng hơn là rất tinh tế, gặp chuyện gì cũng sẵn sàng đứng ra, diễn xuất cực kỳ tốt.
Có anh ấy bên cạnh, tôi thực sự cảm thấy an toàn hơn nhiều.
Ít nhất khi Phó Khâm Châu đến quấy rầy tôi, thì anh ấy có thể giúp tôi ngăn cản Phó Khâm Châu một thời gian.
Ngay cả bạn thân Ngô Gia Gia của tôi cũng nói.
Tôi thật sự là gặp may trong rủi.
“Nói thật lòng, nếu Tịch Cảnh Ngôn, một người đàn ông cực phẩm như vậy thực sự trở thành bạn trai của cậu, thì việc bị anh ta tông xe cũng không quá thiệt thòi đâu.”
Tôi thật không nói nên lời.
“Cậu quên là tôi đã nằm trên giường bệnh bao lâu à?
Dù anh ta có là bạn trai của tôi hay không, khoản này cũng phải tính.”
Nhưng tạm thời tôi chưa có thời gian.
Tôi bận kiếm tiền.
Sau khi công ty đi vào hoạt động ổn định, tôi bận rộn tìm kiếm nhà cung cấp mới, mỗi ngày chạy đôn chạy đáo đến các nhà máy, đồng thời thông qua nhiều kênh khác nhau để phát triển khách hàng mới, bận đến mức không kịp thở.
So với chuyện tình cảm, cuộc sống tập trung vào sự nghiệp dường như phù hợp với tôi hơn.
Tôi sớm biết rằng mình có thể làm cho công ty của nhà họ Phó không thể thiếu mình, tự nhiên cũng có thể điều hành công ty của mình thật thành công, chỉ là trước đây quá say mê chuyện yêu đương, không hề nghĩ đến điều này.
Nếu không thì, tôi đã trở thành bà chủ giàu có từ lâu rồi.
Quả nhiên đàn ông chỉ là vật cản trở phụ nữ kiếm tiền.
Chẳng có tác dụng gì cả.
Sau khi tôi hoàn toàn quên Phó Khâm Châu, anh ta lại bắt đầu quấy rối tôi.
Anh ta khăng khăng cho rằng tôi chỉ là mất trí nhớ, không nhớ mình đã yêu anh ta đến nhường nào.
Chỉ cần tôi lấy lại được trí nhớ, tôi chắc chắn sẽ chỉ muốn lấy anh ta.
Tôi không muốn đôi co với anh ta, nên cảnh cáo thẳng:
“Nếu anh còn tiếp tục quấy rối tôi, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Anh ta hoàn toàn không nghe.
Nhưng càng như vậy, Thẩm Sơ Nhược, sau khi bị anh ta chơi đùa rồi bỏ rơi, lại càng không cam tâm, cô ta dồn tất cả sự căm hận lên người tôi, khi tôi đi gặp khách hàng một mình, cô ta đ,iên cuồng lao vào tôi…
Và thế là.
Tôi lại một lần nữa nhập viện vì tai nạn xe.
14
Không giống lần trước bị Tịch Cảnh Ngôn tông phải, lần này Thẩm Sơ Nhược cố ý gây thương tích. Cô ta chắc chắn sẽ phải vào đồn cảnh sát hoặc bệnh viện tâm thần.
Lần này cô ta không thể thoát được.
Nhưng tai nạn lần này lại đem đến một kết quả bất ngờ.
Tôi đã khôi phục lại ký ức đã mất.
Tôi nhớ lại cách tôi và Phó Khâm Châu yêu nhau, nhớ lại cách tôi một tay xây dựng công ty của nhà họ Phó, nhớ lại sự quấn quýt của anh ta với Thẩm Sơ Nhược, nhớ lại những tổn thương và sự phản bội mà anh ta đã gây ra cho tôi…
Khi những ký ức đó ùa về, tôi cảm thấy như bị nghẹt thở, gần như tuyệt vọng.
Nếu nói trước đây tôi chỉ hận anh ta bề ngoài, thì sau khi nhớ lại, sự căm hận đã trở nên cụ thể, sâu vào tận xương tủy, từng hơi thở đều đau đớn như bị thiêu đốt.
Thật kinh tởm, thật đáng sợ.
Nửa năm qua.
Tôi thực sự đã sống quá đỗi hèn mọn.
Phó Khâm Châu dường như đã nhận ra sai lầm của mình, hoặc có lẽ nhận ra tình yêu của mình dành cho tôi.
Tóm lại, sau khi biết tôi đã khôi phục ký ức, anh ta không biết xấu hổ mà cầm nhẫn đến cầu hôn tôi.
Anh ta hỏi tôi có thể lấy anh ta không.
Tôi không đáp lại dù chỉ một lời.
Anh ta quỳ dưới nhà tôi suốt cả đêm.
Sáng hôm sau, tôi báo cảnh sát tố cáo anh ta vì tội quấy rối.
Khi anh ta bị kéo đi, tôi không hề ngoái lại nhìn dù chỉ một lần.
Tình yêu đến muộn còn thua cả cỏ dại.
Tôi sẽ không bao giờ bị nó làm cho cảm động đâu.
Không lâu sau, công ty của Phó Khâm Châu đứng trước bờ vực phá sản, còn nợ một khoản lớn.
Mẹ của anh ta vốn có bệnh tim, khi biết tin này, bà đổ bệnh nặng, không bao giờ ngồi dậy được nữa.
Trong thời gian đó, bà ta đã tìm tôi vô số lần, nhưng tôi không muốn gặp bà.
Bà từng có ơn với tôi.
Tôi cũng đã chân thành đối xử tốt với bà, chúng tôi không còn nợ nhau gì nữa.
Tôi luôn nghĩ rằng sự sụp đổ của công ty nhà họ Phó là điều tất yếu.
Bởi vì Phó Khâm Châu không bao giờ tập trung vào công việc cũng như không có đầu óc kinh doanh.
Nhưng tôi không ngờ, lại có một thế lực bên ngoài can thiệp vào việc này.
Bởi vì Tịch Cảnh Ngôn đã nói với tôi:
“Món quà này em có thích không?”
15
Tôi có chút không hiểu, thực ra anh ấy không cần phải làm vậy.
Ai ngờ anh ấy lại nói:
“Em không nghĩ rằng trong cả câu chuyện này, sự hiện diện của anh rất thấp sao? Không làm gì cả, như thể không có anh vậy.”
Tôi cười vì suy nghĩ kỳ lạ của anh ấy.
“Đây vốn là câu chuyện liên quan đến em mà, anh chỉ là một nhân vật nam phụ thôi, dù có anh hay không, em cũng sẽ không tha thứ cho anh ta, và sẽ tự mình đ,ánh bại anh ta, đó là cái giá mà anh ta phải trả.”
“Em vẫn mạnh mẽ như xưa.”
“Như xưa?”
“Em còn nhớ anh đã nói rằng, anh biết em từ rất lâu rồi không?”
Theo lời anh ấy kể lại.
Khi tôi còn học cấp hai, có lần tôi đến công ty của bố để đòi tiền, nói rằng bà nội bệnh nặng, nếu ông ấy không lo liệu, tôi sẽ kiện ông ta ra tòa.