Chương 1 CÔ GÁI SỐNG DƯỚI DANH NGHĨA CỦA TÔI
1
Ngày tôi rời viện nghiên cứu, giáo sư cười đẩy tôi lên xe của đoàn chương trình:
“Chiêu Chiêu à, lần này con tham gia chương trình là mang theo nhiệm vụ đấy. Bây giờ là thời đại internet, con cần giúp quảng bá hình ảnh: bầu trời xanh, ước mơ vươn xa, chúng ta cần một dòng nhân tài không ngừng đổ về…”
Khi đi đến cổng viện, tôi thấy quay phim đã chờ sẵn, vai vác máy quay.
Tự dưng tôi cảm thấy bồn chồn, nắm lấy tay áo của giáo sư, lắp bắp:
“Thầy ơi, làm vậy có ổn không? Hay để con quay lại đi? Cho con thêm chút thời gian nữa, con nghĩ con vẫn có thể tiếp tục tham gia dự án—”
Giáo sư đột nhiên nghiêm mặt, trịnh trọng gọi tên tôi:
“Tống Chiêu Chiêu!”
“Có mặt!”
Tôi lập tức đứng nghiêm. Quay phim ở cổng, không được phép vào trong, thấy cảnh này liền vội giơ máy quay bắt đầu ghi hình.
“Thứ nhất, mỗi vị trí trong viện nghiên cứu đều quan trọng như nhau!
“Thứ hai, đây là nhiệm vụ của viện giao cho con, vì lý tưởng phục hưng hòa bình thế giới! Con có thể hoàn thành không?”
Nhiệm vụ trọng đại, nhiệt huyết sôi trào, tôi lập tức cúi chào:
“Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”
Buổi phát sóng đã bắt đầu, dòng bình luận trên màn hình đầy những lời tán dương:
【Dễ thương quá, có phải tất cả những ai tên Tống Chiêu Chiêu đều đáng yêu thế này không? Yêu quá đi thôi!】
【Cái tên này có ma lực gì à? Trong ngành nào cũng nổi bật, vừa có nhan sắc vừa có năng lực. Mẹ ơi, con muốn đổi tên!】
【Mấy người trên bị làm sao thế? Đừng động đến Chiêu Chiêu của tôi nhé! Chị gái xinh đẹp thật đấy, nhưng đừng bám fame người khác chứ!】
Giáo sư đẩy vali về phía tôi, nhắc nhở: “Làm tốt vào, điều chỉnh lại tâm trạng đi.”
Tôi hiểu ý thầy, gật đầu.
Khi tôi xách vali ra cổng, quay phim đứng dưới cái nắng gay gắt, vẻ mặt lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.
Vừa thấy tôi tới, một nhân viên nhỏ giọng thúc giục:
“Đi nhanh lên được không? Cô không phải ảnh hậu Tống Chiêu Chiêu, một người thường mà cũng làm mình làm mẩy gì thế…”
Ảnh hậu Tống Chiêu Chiêu?
Cùng tên sao?
Không kịp nghĩ nhiều, tôi nhanh chóng lên xe. Thời tiết nóng nực, khiến mọi người chờ đợi thật không tiện.
Trên xe đã có hai người trầm lặng ngồi sẵn, tôi nhỏ giọng xin lỗi.
Trước khi đến đây, giáo sư đã nói qua, đây là một chương trình thực tế có sự tham gia của cả người nổi tiếng và người thường.
Những ngôi sao được mời đều là nhân vật có lượng fan đông đảo. Mọi người sẽ sống cùng nhau trong một căn biệt thự để hoàn thành các nhiệm vụ. Điểm thu hút là sự khác biệt trong cách nhìn nhận giữa người nổi tiếng và người thường khi giải quyết vấn đề.
Danh sách khách mời là ẩn số, chỉ khi gặp mặt mới biết được tên.
“Tống Chiêu Chiêu phải không? Tôi là Kỷ Vân Thanh, sinh viên năm hai trường Đại học Kinh Đô. Chị trùng tên với nữ thần của tôi đấy. Đây là tên thật của chị à? Tôi thấy nhiều người muốn bám fame nữ thần của tôi mà đổi tên thành Tống Chiêu Chiêu!”
Nhìn dáng vẻ còn nhỏ tuổi, Kỷ Vân Thanh mở lời trước. Tôi mới chú ý đến chiếc máy quay đang hướng thẳng về phía chúng tôi, như thể phát hiện được chủ đề gì đó đáng quan tâm.
“Là tên thật từ khi sinh ra, trong chứng minh nhân dân cũng ghi vậy, thật như vàng mười.”
Với thái độ khiêm nhường và nghiêm túc, tôi vừa cười vừa gật đầu.
Quay phim cũng tranh thủ hỏi:
“Cô trẻ thế này đã là nhân tài của viện nghiên cứu rồi. Không biết cô có từng nghe qua ảnh hậu Tống Chiêu Chiêu chưa? Theo tài liệu, cô ấy và cô học cùng trường đại học, thậm chí du học cũng cùng ngành!”
Nhân viên có vẻ luôn muốn kéo chủ đề về ảnh hậu cùng tên với tôi, có lẽ để tăng lượt xem.
Tôi thành thật đáp:
“Thật ra tôi chưa nghe qua. Vì thời gian học và làm việc đều bận rộn, không có thời gian theo đuổi thần tượng, nên không biết nhiều về nghệ sĩ, ngôi sao.”
“Phì—”
Vừa ngồi xuống, tôi nghe thấy tiếng cười khẽ bên cạnh.
2
Chàng trai ngồi bên cạnh nãy giờ, dùng tạp chí che nửa khuôn mặt, bỗng kéo tạp chí xuống.
“Cùng khóa học đại học, người ta vừa học vừa làm ảnh hậu, còn cô thì học mãi vẫn chẳng ra đâu vào đâu. Nếu muốn bám fame thì bám thẳng thắn đi, làm gì phải quanh co?”
Lửa giận đầy mình, gương mặt góc cạnh của cậu ta trông khá quen.
Bình luận trên màn hình đầy tiếng xì xào:
【Toang rồi, cậu chủ nhỏ nhà họ Trình là fan cứng của Chiêu Chiêu, mở miệng là đối đầu. Cô Chiêu Chiêu giả này chắc bị chửi tan n,át!】
【Nhìn xem, đồ giả danh quả nhiên chẳng biết gì. Ngay cả thấy cậu Trình cũng đứng hình luôn. Chiêu Chiêu nhà tôi là thiên kim nhà họ Tống, hồi bé còn từng chơi bùn với cậu ta đấy!】
【Mọi người bớt nóng được không? Có khi người ta chỉ nói thật thôi mà. Không phải ai cũng thông minh và tài giỏi như Chiêu Chiêu, thời gian đối với cô ấy có khi không đủ thật!】
【Người bình thường thì nên có phong thái của người bình thường đi. Đừng giả vờ kiểu “không quan tâm ngôi sao” để tỏ vẻ cao siêu chứ.】
Bầu không khí trên xe vốn căng thẳng, nhưng nhìn gương mặt này, cuối cùng tôi cũng nhớ ra cậu nhóc nghịch ngợm từng bám theo tôi chơi bùn.
Dù là em trai, cậu ta mãi chẳng lớn nổi.
Tôi thầm thở dài trong lòng.
Thôi, ai bảo tôi làm chị, dù rời đi lâu nhưng vẫn rộng lượng, không thèm chấp nhặt với cậu ta.
Nghĩ vậy, tôi không phản bác lại, khiến người ngoài cứ ngỡ tôi e ngại thân phận mà im lặng.
Kỷ Vân Thanh nhanh trí nở nụ cười, giải vây:
“Thôi nào, nữ thần luôn được yêu mến! Trình ca ca, anh đừng giận nữa!
“Trên đời này chỉ có một nữ thần mà thôi. Dù người khác bắt chước thế nào, cũng không thể giống nữ thần đi du học rồi chọn về nước phát triển! Một nhân viên nghiên cứu thì làm gì có cửa chứ? Đạo diễn Vương không mời nữ thần quay ‘Bình Minh’, thì nữ thần đã vào viện nghiên cứu từ lâu rồi!”
Tôi không quan tâm ngành phim ảnh, nên những điều cô ấy nói khiến tôi cảm thấy mơ hồ.
Người cùng tên này, nghe có vẻ rất lợi hại.
“Đạo diễn Vương?”
“Chị không biết đạo diễn Vương sao? Vương Dư Duệ – đạo diễn quái kiệt, với bộ phim ‘Bình Minh’ đạt được cú ăn ba giải thưởng quốc tế, từng đứng top tìm kiếm trên Weibo rất lâu. Người bình thường đều biết chứ nhỉ?”
Tôi thật sự không biết đạo diễn quái kiệt nào cả.
Nhưng một người tên là Vương Dư Duệ, tôi thì biết.
Anh ta là bạn thân của anh trai tôi. Khi còn nhỏ, hai người thường gây rối. Một lần đến nhà tôi, anh ta vô tình đẩy tôi xuống hồ bơi. Khi đó anh ta đã thề thốt:
“Chiêu Chiêu! Xong đời rồi Tống Chiêu Chiêu, tôi nợ em một m,ạng! Cảm ơn em không khiến tôi mang tội gi,et người! Từ nay về sau em coi tôi như anh ruột đi. Anh em có gì, tôi có cái đó! Anh em không có, tôi cũng tìm cách cho em!”
Nhưng tay l,ừa đảo đó chạy ra nước ngoài trước cả khi tôi đi du học. Sau này anh tôi đổi số liên lạc, từ đó tôi cũng không còn tin tức gì về anh ta nữa.
Không ngờ anh ta trở về làm đạo diễn.
3
Dòng bình luận lập tức đổi chiều, bắt đầu nhắm vào tôi:
【Nhiều lần đều như vậy, cô gái này cố tình mượn tên Chiêu Chiêu để dựng lên hình tượng “đạm bạc danh lợi” đúng không?】
【Năm xưa chuyện của đạo diễn Vương hot đến vậy, người có điện thoại đều biết chứ? Hơn nữa quảng cáo của Chiêu Chiêu xuất hiện khắp nơi, ngày nào cũng giả bộ không biết, diễn hơi quá rồi đấy…】
Tôi không biết bình luận trên mạng đang mắng gì mình, chỉ nghĩ rằng nên khen vài câu, bèn gật đầu:
“Nghe qua rồi, rất xuất sắc đúng không?”
Vì không chắc có phải cùng người không, nên câu trả lời của tôi có phần thiếu tự tin.
Bình luận thấy vậy càng khẳng định tôi bám fame để tạo dựng hình tượng, mắng còn hăng hơn.
Không hay biết gì, tôi kéo vali xuống xe đến địa điểm quay.
Khi bước vào phòng khách, đã có ba người ngồi sẵn.
Kỷ Vân Thanh lập tức tươi cười rạng rỡ, chạy thẳng tới cô gái ngồi giữa, cúi chào 90 độ.
“Chào nữ thần! Em là fan trung thành của chị, mọi hoạt động offline của chị em đều tham gia!”
Tôi nhìn cô gái ngồi ở giữa, không giống tôi lắm, nhưng đặc biệt tinh xảo, nụ cười ngọt ngào.
“Tất nhiên là nhớ em rồi! Em từng nói em họ… Tô, đúng không? Cảm ơn em đã yêu mến, đừng gọi nữ thần nữa, cứ gọi chị là Chiêu Chiêu được rồi!”
Kỷ Vân Thanh ngây người một lúc.
Bình luận trực tuyến cũng bối rối không kém:
【Ơ, Kỷ Vân Thanh là fan lớn kiêm chị đứng đầu nhà fan Chiêu Chiêu mà. Đến tên thật của người ta cũng không nhớ nổi à?】
【Đừng trách Chiêu Chiêu, mấy người hài lòng chút đi? Fan của Chiêu Chiêu nhiều thế, làm sao nhớ hết được?】
【Mấy kẻ anti đội lốt người qua đường thôi đi, Chiêu Chiêu trước đây vừa học vừa làm, mấy người hiểu gì về trí não thiên tài đâu mà phán xét?】
Quay phim thấy cảnh này lập tức lia máy quay về phía Kỷ Vân Thanh, cô lại vội vàng chữa ngượng:
“Đúng ạ! Biệt danh của em là Tô Tô! Cảm ơn nữ thần đã nhớ đến!”
“Chiêu Chiêu! Sao không chào hỏi anh?”
Trình Vũ ngang nhiên đi qua, cố ý đụng vào vai tôi rồi lười nhác tiến về phía phòng khách.
Bị cậu ta va lảo đảo, tôi xoa xoa vai, bất mãn nhìn theo.
Này, cậu không nhìn đường à?
Phòng khách, ảnh hậu Tống Chiêu Chiêu làm bộ oán trách:
“Đã nói bao nhiêu lần, ở bên ngoài đừng gọi vậy!”
Giọng nói dịu dàng, khiến bình luận trực tuyến nở đầy hoa:
【CP này bùng cháy rồi, ngày bé anh chơi bùn cùng em, lớn lên anh cùng em chinh chiến showbiz!】
【Ánh mắt cậu chủ nhỏ nhà họ Trình như phát ra tia lửa, Chiêu Chiêu ơi, nhận lời anh ấy đi! Nếu không được làm chính thất, làm vợ hai cũng được…】
【Cô giả danh đứng trước chính chủ thì đơ người ra rồi đúng không? Đứng yên ngơ ngác như tượng luôn!】