Chương 2 NỮ PHỤ QUAY TRỞ LẠI
7
Nhà hàng cách đây một đoạn.
Thẩm Hạc đưa tôi đến bãi đỗ xe.
Anh đã đổi xe, không còn chiếc xe quen thuộc ngày trước.
Tôi tiện miệng hỏi:
“Khi nào đổi xe vậy?”
Động tác của Thẩm Hạc lập tức khựng lại.
Anh dừng bước, hơi nghiêng đầu, tránh nhìn tôi.
“Xe trước… đã cầm cố rồi.”
Tôi chợt nhớ ra, khi nhà họ Thẩm phá sản, Thẩm Hạc buộc phải bán tất cả những thứ có thể đổi được thành tiền, bao gồm cả chiếc xe mà chúng tôi cùng chọn.
Nhận ra bầu không khí có chút không đúng, tôi định mở miệng nói gì đó.
Giọng nói trầm thấp của anh lại vang lên:
“Sau này có tiền, tôi muốn mua lại.”
“Nhưng chủ xe đã đâm hỏng, không sửa được nữa.”
Giọng anh càng nói càng nhỏ, đến cuối gần như không nghe thấy.
Hàng mi cũng rũ xuống, giống như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì.
Tôi bất giác thấy khó chịu trong lòng, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ thốt ra:
“Thật đáng tiếc.”
Tôi không dám nhìn anh, định vươn tay mở cửa sau.
Bàn tay Thẩm Hạc đã chắn trước mặt tôi, chặn đường vào ghế sau.
“Ngồi ghế trước đi.”
Anh ra hiệu bằng ánh mắt, ý bảo tôi ngồi ghế phụ.
Tôi không từ chối.
Cảm giác Thẩm Hạc bây giờ không giống với người trong trí tưởng tượng của tôi.
Khi tôi còn đang suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Liếc qua màn hình, tôi nhận ra người gọi là Nguyễn Hạ.
Hệ thống vội vàng kêu lên:
【Ký chủ, ngăn cản cô ấy!】
Lúc này tôi mới nhận ra, nữ chính đang gọi để hỏi rõ mọi chuyện.
Hệ thống thúc giục:
【Cô cần phải tạo thêm hiểu lầm giữa nam nữ chính, không thể để anh ấy nhận điện thoại!】
Tôi chạm mắt với ánh nhìn của Thẩm Hạc, cảm giác khẩn trương hiện rõ trên mặt.
Anh hỏi:
“Sao vậy?”
Tôi nhìn anh, nhẹ giọng:
“Có thể không nghe máy được không?”
Thẩm Hạc dường như hiểu ý ngay lập tức, nhưng ngón tay anh vẫn đặt trên nút nhận cuộc gọi, không di chuyển.
Anh nhìn tôi, không rõ đang nghĩ gì.
Hệ thống vẫn hét lên bên tai tôi:
【Ký chủ!】
Thấy Thẩm Hạc mãi không nói, tôi đành cắn răng bổ sung thêm:
“Tôi không muốn bị quấy rầy.”
Nói xong, tôi trao cho anh ánh mắt có chút buồn bã.
Ngón tay thon dài của Thẩm Hạc căng chặt, hơi khựng lại giữa không trung.
Anh im lặng một lúc, rồi khàn giọng thốt ra:
“Được.”
Anh di chuyển ngón tay, tắt máy.
Hệ thống cười thầm:
【Ký chủ, tôi quả thực không chọn nhầm người làm nữ phụ á,c độc.】
Tôi:
【……】
8
Đáng lẽ tôi là người mời cơm.
Nhưng lại là Thẩm Hạc dẫn tôi đến nhà hàng.
Bốn năm, nhà hàng này gần như không thay đổi.
Lễ tân nhìn thấy Thẩm Hạc, vẫn nhiệt tình hỏi:
“Thẩm tổng đến rồi, vẫn vào phòng trên lầu hai chứ ạ?”
Vì tôi thích đồ ăn ở đây, lại yêu thích căn phòng cạnh biển trên lầu hai nhất, nên Thẩm Hạc đã bỏ tiền bao trọn phòng đó cho tôi thường xuyên ghé.
Khi được dẫn lên lầu, tôi có chút bần thần.
“Phòng đó giờ vẫn được bao sao?”
Người phục vụ phía trước mỉm cười quay lại giải thích:
“Đúng vậy, hai năm trước hết hạn, Thẩm tổng lại bao tiếp thêm mười năm.”
Hai năm trước?
Chẳng phải lúc đó tôi đã rời đi hai năm rồi sao?
Tôi kinh ngạc nhìn Thẩm Hạc.
Anh chỉ nhìn thẳng phía trước, ánh mắt không lộ ra chút cảm xúc nào.
Người phục vụ lại bổ sung:
“Nhưng trước giờ, Thẩm tổng đều một mình đến ăn.”
Cô ấy mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt dường như biết nói.
Hẳn là nhân viên mới, chưa từng gặp tôi trước đây.
Có lẽ nghĩ tôi là bạn gái của Thẩm Hạc.
Thẩm Hạc không nói gì.
Tôi cũng không lên tiếng.
Đợi đến khi người phục vụ rời đi, tôi mới không nhịn được mở lời:
“Anh…”
Anh dường như đã đoán được tôi muốn nói gì, không đợi tôi nói xong đã gật đầu.
“Ừ.”
“Thỉnh thoảng rất muốn đến đây.”
Ánh mắt anh sâu thẳm nhìn tôi:
“Không phải em từng nói, chỉ vì món ăn này, cũng sẽ ở đây ăn đến già sao?”
Tôi nhất thời nghẹn lời.
Khi đó tôi thật sự rất thích ăn ở đây.
Mỗi lần đi du lịch về, việc đầu tiên là đến đây ăn.
Vừa ăn vừa nói với anh:
“Không dám nghĩ nếu nhà hàng này đóng cửa, em sẽ khóc th,ảm đến mức nào.”
Tối hôm đó, anh lập tức đầu tư vài triệu vào nhà hàng này, hào hứng bảo tôi cứ yên tâm ăn.
Thấy tôi không nói gì, Thẩm Hạc lặng lẽ dời mắt đi.
Anh nhìn ra cửa sổ, bất chợt mở miệng:
“Em có từng nghĩ không?”
“Về cái gì?”
Thẩm Hạc ngập ngừng vài giây.
“Hương vị của nhà hàng này.”
Tôi ngẩn người.
Thành thật mà nói, lúc mới rời đi, ngoài nhớ anh, tôi nhớ nhất chính là hương vị này.
Nhớ lại khoảng thời gian đó, ngày nào tôi cũng phát đ,iên với hệ thống.
Không hiểu vì sao, sau đó lại quen dần.
Ánh mắt Thẩm Hạc sáng rực, mong chờ gần như sắp tràn ra.
Tôi nghĩ một chút, gật đầu nhẹ:
“Ừm.”
“Rất nhớ, rất nhớ.”
9
Nguyễn Hạ đột ngột xuất hiện, là điều mà cả tôi lẫn Thẩm Hạc đều không ngờ.
Cô ấy bất chấp mọi sự ngăn cản của nhân viên, xông thẳng vào phòng.
Ánh mắt cô ấy dán chặt vào Thẩm Hạc.
Hệ thống phát ra âm thanh báo động chói tai.
Tôi mới nhận ra cô gái trang điểm kỹ càng, mặc váy lễ phục xinh đẹp này chính là nữ chính.
Nguyễn Hạ ánh mắt vừa tủi thân vừa bướng bỉnh:
“Thẩm Hạc, tôi đã nói hôm nay có chuyện rất quan trọng cần nói với anh.”
Là trợ lý, cô ấy có thể trực tiếp gọi tên anh như vậy, hẳn là đã được dung túng quá mức.
Hệ thống gào lên:
【Ký chủ, hôm nay nữ chính vốn định tỏ tình với nam chính, bị anh ấy lỡ hẹn nên tự tìm đến đây, cô mau nghĩ cách!】
Tôi chưa từng gặp tình huống nào thế này, đầu óc mơ hồ.
【Gì cơ? Tỏ tình? Anh là hệ thống mà, sao lại bắt tôi nghĩ cách?】
Hệ thống:
【Giờ không phân biệt ai làm gì nữa!】
Trong lúc ngẩn người, Nguyễn Hạ đã bước nhanh đến bên cạnh Thẩm Hạc, đôi mắt to long lanh nhìn anh.
Thẩm Hạc chỉ thản nhiên đặt tách trà xuống, ngẩng đầu lên.
“Tôi đã nhờ Đình Uyển nhắn lại với em rồi.”
Giọng anh bình thản không chút dao động.
Nguyễn Hạ lập tức rưng rưng nước mắt.
Cô ấy nhìn tôi đang đứng sững một bên, vừa khóc vừa nói:
“Anh không đến gặp em, chỉ vì cô ấy sao?”
“Phòng này trước giờ anh không cho em vào! Sao cô ta lại ngồi đây được?”
Cô ấy không kiêng nể gì chỉ thẳng vào tôi.
“Anh vẫn còn thích cô ta phải không!”
Một câu nói làm ba người đều im bặt.
Tôi ngỡ ngàng ngẩng lên, rồi lại xấu hổ cúi xuống.
Thẩm Hạc nhíu mày, đưa tay day trán.
“Nguyễn Hạ, em vượt giới hạn rồi.”
Không khó để nhận ra, anh đã bắt đầu tức giận.
Nhưng Nguyễn Hạ làm như không để tâm.
Cô ấy càng thẳng thừng chỉ vào tôi mạnh hơn.
“Thẩm Hạc, cô ta vì tiền mà bỏ rơi anh, anh quên rồi sao?”
“Cô ta chỉ yêu tiền của anh thôi!”
“Cô ta chính là kẻ hám lợi!”
Lời cuối cùng rơi xuống, Thẩm Hạc không nhịn nổi nữa, đứng phắt dậy, gạt tay cô ấy xuống.
“Chỉ thẳng vào người khác là rất bất lịch sự. Những lời em nói càng không lễ phép.”
“Hơn nữa, Nguyễn trợ lý, đây không phải thời gian làm việc, mà là thời gian riêng tư của tôi.”
“Nếu em cứ cố tình quấy rối, tôi không ngại sa thải em.”
10
Nguyễn Hạ cuối cùng khóc lóc chạy ra ngoài.
Tôi nhìn bóng lưng cô ấy, khóe miệng giật giật.
【Hệ thống, anh chắc đây là nữ chính?】
Nữ chính “mặt trời nhỏ” đâu rồi, sao lại thành “ớt nhỏ” thế này?
Hệ thống vội vàng kiểm tra lại dữ liệu.
【Ờ… đúng là có chút sai sót…】
Tôi bĩu môi:
【Thà để tôi làm nữ chính còn hơn.】
Hệ thống không trả lời, như rơi vào trạng thái cần sửa chữa.
Trên đường đưa tôi về nhà, Thẩm Hạc rất trầm mặc.
Không có chỉ dẫn của hệ thống, tôi cũng không biết nên nói gì.
Cứ thế cả hai im lặng suốt nửa quãng đường.
Thẩm Hạc bỗng lên tiếng:
“Xin lỗi.”
“Hả?”
Tôi quay đầu lại.
Tay anh siết chặt vô lăng, đầu ngón tay trắng bệch.
Môi mím chặt, nói ra những lời này, vừa như không cam lòng, lại như áy náy:
“Đã bị làm phiền.”
Trông anh không được tốt lắm.
Vì chuyện Nguyễn Hạ.
Tôi hiếm khi thấy dáng vẻ này của anh, cảm giác như có gì đó bóp nghẹt trong lòng.
Không kìm được, tôi nói:
“Thật ra cô ấy cũng chỉ nhắc nhở thôi mà.”
“Nếu tôi thực sự vì tiền mà bỏ anh thì sao?”
Đột nhiên, anh phanh gấp.
Tôi mất thăng bằng, ngã về phía trước.
Nhưng lại không thấy đau như tưởng tượng.
Ngẩng đầu lên, tôi phát hiện Thẩm Hạc đã nhanh tay đưa tay ra, che chắn cho tôi.
Đầu tôi đập vào lòng bàn tay anh.
Anh đợi tôi ngồi vững, thậm chí còn giơ tay xoa nhẹ.
Sau khi xác nhận tôi không sao, anh mới nhìn tôi, rất nghiêm túc nói:
“Tôi có tiền.”
Tôi ngẩn ra:
“Hả?”
Anh nói chậm rãi, từng chữ một:
“Nếu em vì tiền.”
“Bây giờ tôi có rồi.”
Khi anh nói, ánh mắt chưa rời khỏi tôi dù chỉ một giây.
Chân thành, nghiêm túc, mong đợi phản ứng của tôi.
Nhưng tôi tránh né ánh mắt anh.
11
Hệ thống từng cảnh báo tôi.
Mọi sự kiện quan trọng liên quan đến nam chính đều phải theo kịch bản của nó.
Nếu vi phạm, tôi sẽ bị bắt buộc “xóa mạng” và thay thế bởi người khác.
Vì vậy, dù bị ánh mắt của Thẩm Hạc làm đ,au nhói nơi lồng ngực, tôi cũng chỉ quay đầu đi.
Qua khóe mắt, tôi thấy đôi mắt tràn đầy khát vọng của anh chợt trở nên ảm đạm.
Hồi lâu sau, anh khẽ nói:
“Xin lỗi.”
Tôi đ,iên cuồng gọi hệ thống trong lòng, nhưng không có phản hồi nào.
Chỉ có thể nhìn từ gương chiếu hậu thấy khuôn mặt không chút huyết sắc của anh.
Khi quay đầu lại, trong xe là sự im lặng khó tả.
Đưa tôi đến dưới lầu nhà Lâm Nghiên, Thẩm Hạc mới đưa cho tôi một chùm chìa khóa.
Móc khóa là một nửa hình trái tim.
Tôi nhận ra ngay lập tức.
Đó là chìa khóa căn nhà trước đây anh mua tặng tôi, chỉ vì tôi tình cờ nói thích khi nhìn thấy quảng cáo.