Chương 2 NGƯỜI CON GÁI KHÔNG TỒN TẠI
Ông ngoại cũng dao động
Im lặng hồi lâu, ông nói:
“Huệ Huệ, đây là thứ con nợ mẹ con Giai Giai, cứ làm như vậy đi.”
Khoảnh khắc ấy.
Lửa giận của tôi như bùng cháy đến đỉnh điểm.
Tại sao!!!
Mẹ tôi cũng nhìn ông ngoại đầy thất vọng, định nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng.
Phía sau bỗng vang lên một giọng nói:
“Chủ tịch Tề không đồng ý”
“Chủ tịch Tề không có con, làm gì có thiên kim thật hay giả?”
Giọng nói nghiêm nghị, mang theo sự châm chọc vang lên.
Tôi quay đầu lại, mắt sáng lên.
Là dì Triệu, thư ký của bà ngoại tôi.
Nhưng dì nói gì…
Bà ngoại tôi không có con?
Chuyện này là sao!
Mẹ tôi cũng rất bất ngờ.
Ông ngoại, cha tôi và mẹ con Trần Bình đều trợn tròn mắt!
Dì Triệu không để ý đến ánh mắt của mọi người, lắc đầu nói:
“Chủ tịch Tề nói, bà chỉ có một cô con gái yêu quý duy nhất, chính là đại tiểu thư Tề Huệ. Vở kịch này đến đây là dừng lại!”
5
Mẹ tôi là con nuôi sao?
Sao tôi không hề biết?
Tôi kinh ngạc nhìn mẹ, mẹ cũng tỏ ra không biết chuyện này.
Ông ngoại lập tức nổi giận, nói:
“Bà ta lú lẫn vì bệnh rồi sao! Tôi chưa từng nhận nuôi ai, lấy đâu ra con nuôi?”
Đồng thời.
Cha tôi và mẹ con Trần Bình đều ngơ ngác.
Đối với họ, chuyện này thật quá bất ngờ, đến mức họ nghi ngờ dì Triệu “giả truyền thánh chỉ”.
Nhưng dì Triệu điềm nhiên nói:
“Đây là điều bà chủ tịch đã ghi rõ ràng trước khi đổ bệnh, trên giấy tờ còn có cả chữ ký của bà.”
Dì lấy ra bằng chứng, nhất là hướng về ông ngoại:
“Chủ tịch đặc biệt nhờ tôi chuyển lời, cảm ơn ông vì những năm qua đã đồng lòng cùng bà trong việc nuôi dưỡng con gái nuôi.”
Lời này như đang ngầm ám chỉ điều gì đó.
Ông ngoại ngẩn ra vài giây, như chợt hiểu ra điều gì.
Ông chống gậy, cơ thể run rẩy, nói giọng đứt quãng:
“Bà ấy biết… bà ấy biết tôi muốn nuôi dưỡng con gái của Ngọc Phương…”
Ngọc Phương?
Tôi hình như đã từng nghe cái tên này, ông ngoại thường nhắc đến mỗi khi say.
Ông còn nhìn tôi chằm chằm mà hỏi:
“Sao con không giống bà ấy?”
Tôi từng thấy kỳ lạ.
Tại sao tôi phải giống một người xa lạ?
Bây giờ nghĩ lại.
Người tên “Ngọc Phương” này chính là mẹ của Trần Bình, người tình của ông ngoại.
Trời ơi…
Hóa ra năm đó, ông ngoại định lén đưa con riêng về nhà để bà ngoại nuôi dưỡng!
Tôi sững sờ nhìn mẹ, khuôn mặt bà không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng ánh mắt lại tối đi rất nhiều.
Bà đang thấy bất công cho bà ngoại.
Thảo nào bà ngoại đã chuẩn bị trước những điều này khi bệnh tình trầm trọng.
Không phải bà giỏi đoán trước, mà vì bà quá hiểu người chồng của mình.
6
Lúc này, đang giờ ra chơi, càng ngày càng nhiều học sinh tụ tập để xem “drama” gia đình tôi, kèm theo những lời bàn tán rì rầm.
“Chủ tịch Tề thật sự không sinh con à?”
“Vậy Trần Bình là con riêng sao?”
“Hình như chúng ta hiểu lầm Tề Duệ Duệ và mẹ cô ấy rồi, mẹ Trần Giai mới là con riêng.”
“Trời ơi, thời nay, con riêng cũng được tính là thiên kim tiểu thư à?”
“Nhưng mà có ích gì đâu! Tề gia chỉ có chủ tịch nói là được!”
Dư luận cuối cùng cũng xoay chiều.
Rất nhanh
Một tin tức khác lại xuất hiện: “Thân tín của chủ tịch tổ chức họp báo, tuyên bố công ty sẽ được giao lại cho con nuôi Tề Huệ.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Bà ngoại đã lăn lộn thương trường bao năm, may mà không bị ông ngoại tính kế.
Nhưng đến mức này rồi.
Mẹ con Trần Bình vẫn chưa hiểu hết vấn đề.
Bà ta túm lấy cánh tay ông ngoại, nói:
“Cha à, chúng ta không thể để chuyện này kết thúc như vậy! Không thể để đứa con nuôi đó được lợi! Ly hôn với mụ già đó đi! Công ty cũng có một nửa là của cha mà!”
Ông ngoại không đẩy con gái ruột của mình ra, nhưng ánh mắt thì đầy phức tạp.
Ha.
Chính ông cũng hiểu rõ.
Ông không có thực quyền.
Từ lâu ông đã chẳng khác gì một người ở rể.
Dì Triệu định nhắc nhở mẹ con Trần Bình đừng mơ mộng viển vông nữa, nhưng mẹ tôi đã ngắt lời.
“Đây là trường học, không phải nơi để xử lý việc nhà. Hãy về nhà trước, đừng làm ảnh hưởng đến học sinh.”
7
Khi mẹ dẫn tôi rời đi, sắc mặt ông ngoại vẫn chưa trở lại bình thường.
Có lẽ ông đang oán hận bà ngoại lắm.
Cũng đang hận chính bản thân mình.
Tự cho là thông minh, cuối cùng bị lật ngược ván cờ, làm trò cười cho thiên hạ.
Còn cha tôi
Sau khi vạch trần “thiên kim thật-giả” và vu oan mẹ tôi ch,iếm đoạt gia đình của Trần Bình, mẹ tôi không thể nào tin ông được nữa.
Vì vậy, ông ta cũng chẳng cần giả vờ nữa.
Che chở cho “bạch nguyệt quang” và con riêng của mình.
Ông ta lạnh nhạt nói với mẹ tôi:
“Là con nuôi, cô đã được nhiều rồi, cần gì phải làm rùm beng thế này?”
Cần gì sao?
Tôi lao đến chắn trước mẹ, nói thẳng:
“Mọi thứ mẹ tôi có đều là do bà ngoại cho! Bà ấy chỉ muốn giữ lại tất cả của bà, không để người ngoài chiếm đoạt! Ông tưởng dễ thế sao!”
Bà ngoại đã làm việc vất vả cả đời, giờ nhét một đứa con riêng vào, muốn kế thừa toàn bộ à?
Vừa dứt lời, mẹ nhìn tôi với ánh mắt vui mừng.
Có lẽ, tôi đã nói ra những điều bà muốn nói.
8
Ở cổng trường.
Xe của mẹ và ông ngoại đều đậu ở đó.
Mẹ tôi tự lái xe đến, còn ông ngoại có tài xế và vệ sĩ riêng.
Ông lúc nào cũng biết hưởng thụ
Xe sang, vệ sĩ riêng.
Trần Giai nhìn đến sững sờ.
“Ông ngoại, con có thể ngồi không?”
“Tất nhiên là có…”
Ông chưa nói hết câu, mẹ tôi đã lạnh lùng ra lệnh:
“Tiểu Trương, xe nhà mình không được để người ngoài ngồi.”
Ngay lập tức.
Mẹ con Trần Bình bị chặn lại ngoài cửa xe.
Ông ngoại tức đến đỏ cả mặt:
“Tề Huệ! Con làm phản rồi! Chỉ là con nuôi thôi, con cũng dám qua mặt ta?”
“Chỉ là con nuôi thôi.”
Một câu nói đầy kh,inh thường.
Hóa ra, chỉ cần không phải con ruột, thì bao năm yêu thương cũng không cần đếm xỉa.
Mẹ tôi mỉm cười, chỉ là đôi mắt hơi đỏ lên.
“Cha, con chỉ truyền đạt ý của mẹ thôi.”
Phải rồi.
Khi bà ngoại còn sống, sao có thể để con riêng động đến tài sản của bà?
Nói xong, tôi và mẹ rời đi.
Qua gương chiếu hậu.
Tôi thấy mẹ con Trần Bình khóc lóc, ông ngoại tức giận bất bình.
Còn cha tôi.
Ông ta nhìn chiếc xe của chúng tôi rời đi với ánh mắt oá,n h,ận.
Tôi quay đi, ôm chặt lấy tay mẹ:
“Mẹ, chúng ta đi thăm bà ngoại nhé, không biết hôm nay bà thế nào rồi.”
9
Tình trạng của bà ngoại vẫn không tốt.
Vài năm trước, bà gặp t,ai nạn xe nghiêm trọng, giữ được m,ạng sống nhưng ý thức lúc tỉnh lúc mê.
Tôi và mẹ nhìn bà, ở bên bà rất lâu.
Sau khi rời phòng bệnh.
Dì Triệu trao cho mẹ kết quả xét nghiệm ADN và giấy tờ nhận con nuôi.
Tất cả đều chứng minh mẹ tôi không phải con ruột của bà ngoại.
Ban đầu.
Khi ông ngoại trở mặt, cha tôi làm khó, và mẹ con Trần Bình liên tục gây sự, mẹ không hề khóc.
Nhưng bây giờ.
Bà đứng một mình ở cuối hành lang, cơ thể run rẩy từng chút một.
Mẹ đang khóc.
Nhưng, ai mà không khóc được chứ?
Trước hôm nay, bà vẫn là cô con gái được cha mẹ ruột yêu thương.
Chỉ vài tờ kết quả xét nghiệm ADN đã khiến cuộc đời bà thay đổi hoàn toàn.
Tôi không biết an ủi bà thế nào, chỉ có thể lặng lẽ ôm lấy mẹ.
“Con là con ruột của mẹ mà.”
“Con sẽ luôn ở bên mẹ.”
Mẹ lau nước mắt:
“Ừ, chúng ta sẽ cùng nhau chờ bà ngoại tỉnh lại.”
10
Bà ngoại thực sự rất yêu mẹ.
Dường như bà đã sớm biết trước ngày này sẽ đến, cũng đoán được mẹ sẽ đ,au lòng.
Vì vậy, bà đã để lại một bức thư cho mẹ từ trước.
“Con yêu quý của mẹ, Tề Huệ,
Khi con đọc được bức thư này, mẹ có lẽ đã qua đời, hoặc bệnh đến mức không thể nói chuyện được nữa. Nếu không, mẹ chắc chắn sẽ nói trực tiếp với con.
Đừng buồn, dù con không phải con ruột của mẹ, nhưng tình cảm giữa chúng ta vượt xa quan hệ huyết thống.
Mẹ phải thừa nhận, lúc đầu nhận nuôi con, mẹ có tính toán riêng.
Cái người gọi là “cha con”…
Ha.
Hôn nhân của chúng ta không tốt đẹp. Người đàn ông không yêu người phụ nữ, thì cũng không yêu con của người phụ nữ đó.
Để đảm bảo rằng con riêng của ông ấy và nhân tình không kế thừa mọi thứ của gia đình Tề, ông ta không ngần ngại bỏ rơi con gái của mẹ, để con riêng đóng giả làm con r,uột của mẹ!
Nhưng ông ta không bao giờ ngờ rằng, việc mẹ mang thai chỉ là một màn kịch.
Hồi đó, các chú bác trong gia tộc dòm ngó tài sản gia đình. Mẹ phải có một người thừa kế.
Nhưng mẹ không thể sinh con, chỉ có thể giả vờ mang thai. Mẹ vốn định nói thật với ông ấy, để cả hai cùng chọn một đứa trẻ nhận nuôi.
Ai ngờ ông ta lại lấy con riêng ra tính kế với mẹ, nên mẹ chẳng còn gì để nói nữa.
… Thôi, không nói những chuyện gh,ê t,ởm này nữa.
Huệ Huệ, con hãy nhớ rằng, dù con có phải con ruột của mẹ hay không, thì con vẫn là bảo bối của mẹ.
Trước khi nhận nuôi con, mẹ đã nghĩ sẽ chỉ coi con là người thừa kế, giao cho giáo viên và bảo mẫu chăm sóc.
Nhưng khi lần đầu nhìn thấy con, một đứa bé nhỏ xíu, mềm mại, nằm trong lòng mẹ mà chẳng có tí trọng lượng nào.
Như một chú mèo con vậy, thế mà con lại mỉm cười với mẹ.
Nụ cười của con làm mẹ tan chảy.
Kể từ lúc đó, mẹ quyết định sẽ làm một người mẹ thật tốt, chăm sóc con suốt đời.
Và để con mãi mãi là bảo bối của mẹ.
Huệ Huệ, hãy nhớ rằng, giữa chúng ta có thứ tình cảm còn quan trọng hơn huyết thống.”
Đọc xong.
Mẹ cuối cùng cũng mỉm cười.
Đúng là như vậy. Dù là ai đi nữa, khi buồn hay thất vọng, vẫn cần mẹ mình đến an ủi.