Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Ngôn Tình QUAY LƯNG LẠI, ANH Ở ĐÓ Chương 1 QUAY LƯNG LẠI, ANH Ở ĐÓ

Chương 1 QUAY LƯNG LẠI, ANH Ở ĐÓ

6:45 sáng – 11/12/2024

1

Hôm phát hiện mình mang thai, tôi đang uống trà chiều cùng các cô gái trong giới.

“Con bé kia đúng là ngu ngốc.

“Nhà giàu sao có thể thiếu con, nhất là những đứa trẻ không rõ nguồn gốc chứ.

“Ở bên loại đàn ông này, chẳng qua là đôi bên thỏa mãn nhu cầu. Đừng mơ tưởng chuyện mẹ nhờ con mà được lên hương.”

Trong quán cà phê tầng thượng, tôi ngồi ở vị trí trung tâm.

Nhắm mắt nhớ lại bài phân tích “nữ chính mạnh mẽ” mà tôi xem trên Douyin đêm qua.

Không ngoài dự đoán, tôi nhận được tràng pháo tay đồng loạt từ các “chim hoàng yến” khác.

Hài lòng nhếch môi, tôi nâng ly cà phê, hoàn hảo kết thúc bằng câu nói cuối cùng:

“Vậy nên, các chị em, với đàn ông ấy, đừng đặt tình cảm thật.”

Lời vừa dứt, mọi người còn chưa kịp vỗ tay, phía sau đã vang lên một giọng nam trầm quen thuộc:

“Vậy nên, em không có chút tình cảm thật nào với tôi sao?”

2

Cho đến khi anh giật cà vạt, ép tôi xuống ghế lái, tôi mới nhận ra rằng, Cố Vân Sinh thực sự tức giận.

Nhìn anh kéo cổ áo, lộ ra xương quai xanh tinh tế, cơ bụng hoàn mỹ ẩn hiện, tôi chợt hoảng.

Nhanh chóng nặn ra vài giọt nước mắt, tôi khẩn cầu đầy đáng thương:

“Tôi… tôi không có ý đó.

“Tôi thật lòng với anh mà.”

Rõ ràng, Cố Vân Sinh không tin.

Sắc mặt anh vẫn lạnh lùng.

Một tay anh bóp cằm tôi, tay còn lại không ngừng qu,ấy r,ối, ép tôi đến mức nước mắt rơi lã chã, miệng nói không muốn.

Lúc này, anh mới ghé sát tai tôi, giọng ng,uy hiểm nhưng ẩn chứa chút bất đắc dĩ:

“Chỉ lúc này em mới ngoan nhất.

“Bình thường chẳng thấy chút chân tình nào.”

Tôi lắc đầu khóc, không ngừng van xin anh.

Chỉ nghe giọng anh vang lên bên tai:

“Tiểu Mạt, em yêu tôi không?”

Tiếng bước chân truyền đến gần, tôi theo bản năng bật ra lời nói:

“Yêu, yêu.

“Cố Vân Sinh, tôi yêu anh nhất!”

Người đàn ông trên người tôi khựng lại, như thể cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Ngẩng lên, anh nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của tôi.

Anh đứng dậy, khẽ hôn lên má tôi:

“Tiểu Mạt, em đúng là kẻ lừa gạt.

“Em luôn lừa tôi.”

3

Tựa vào lòng anh, tôi dần yên tĩnh lại.

Nhưng vẫn không nhịn được tự cười mỉa mai.

Đúng vậy, Cố Vân Sinh nói không sai.

Làm sao tôi có thể yêu anh chứ.

Làm sao có thể yêu một người mà tôi biết chắc không có kết quả.

Cố Vân Sinh là con trai độc nhất của nhà họ Cố ở Bắc Kinh, giàu có, quyền thế. Anh là đỉnh cao mà cả đời tôi cũng không thể với tới.

Nếu không phải vì lần ngoài ý muốn đó, cả đời này tôi cũng không thể nào có liên hệ với anh.

Nhưng vận mệnh trêu ngươi, buộc chúng tôi vào nhau.

Tôi trở thành người ở bên anh lâu nhất.

Trở thành một huyền thoại trong giới, là “C vị” trong các buổi tụ họp của các cô gái.

Anh đối xử với tôi ngày càng tốt, tốt đến mức người khác tưởng rằng tôi sắp bước lên đỉnh cao.

Nhưng chỉ có tôi biết rõ.

Đây vốn dĩ là một mối quan hệ không có kết quả.

Giống như câu văn tôi từng đọc:

“Chỉ là đôi bên thỏa mãn, không cần đặt tình cảm.”

Cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của anh qua lớp áo sơ mi mỏng, như bao đêm khác, tôi cố gắng đè nén cảm xúc của mình.

Ép bản thân không được động lòng.

Nhưng miệng thì càng ngày càng ngọt ngào:

“Sao tôi có thể không yêu anh được chứ?

“Cố Vân Sinh, tôi yêu anh nhất!”

4

Cố Vân Sinh hừ lạnh một tiếng.

Vừa định nói gì đó, điện thoại của anh đột nhiên vang lên.

Trong không gian nhỏ hẹp, dù màn hình nhanh chóng bị anh tắt đi, tôi vẫn kịp nhìn thấy cái tên:

“Tống Ngữ Hiểu.”

Tống Ngữ Hiểu – người mà gia đình anh sắp xếp làm vợ chưa cưới.

Người vợ tương lai của anh.

“Anh ra ngoài một lát, gọi tài xế đưa em về nhà.

“Tối nay anh sẽ về ăn cơm với em.”

Cố Vân Sinh ngồi lại ghế phụ, từng ngón tay dài lần lượt cài lại từng chiếc cúc áo.

Chỉ trong chớp mắt, anh đã trở về dáng vẻ cao quý, lạnh lùng thường ngày.

Không còn chút dấu vết nào của sự cuồng nhiệt và điên cuồng vừa nãy.

Tôi thoáng ngẩn người, rất muốn hỏi anh:

Trước mặt Tống Ngữ Hiểu, anh sẽ như thế nào?

Vẫn là ánh mắt cao quý, kiêu ngạo ấy?

Hay là… giống như ban nãy?

Trong đầu tôi ngổn ngang suy nghĩ, nhưng khi mở miệng, giọng tôi vẫn giữ dáng vẻ ngoan ngoãn thường thấy:

“Được thôi, anh đi đường cẩn thận.

“Nếu bận quá thì không cần về.

“An toàn là quan trọng nhất.”

Tay anh, đang chuẩn bị mở cửa, khựng lại.

Nghe những lời tưởng chừng quan tâm của tôi, bàn tay đang nắm vô lăng siết chặt, gân xanh nổi lên rõ rệt.

Trong khoảnh khắc sững sờ, anh bất ngờ quay lại, một lần nữa đ,è tôi xuống ghế.

Hôn tôi thật sâu.

Đến khi tôi gần như không thở nổi, giọng nói trầm thấp của anh mới vang lên lần nữa:

“Tiểu Mạt, em đúng là kẻ lừa gạt.”

Nước mắt tôi rưng rưng, trừng mắt nhìn anh.

Trong lòng thầm nghĩ: người đàn ông này sao ngày càng khó chiều.

May mắn thay, tôi chỉ cần nói vài câu hay ho, anh liền hài lòng rời đi.

Ngồi vào xe, tài xế hỏi tôi:

“Cô Hứa, chúng ta đi đâu?

“Về biệt thự sao?”

Tôi cau mày, nhớ đến phản ứng kỳ lạ của cơ thể khi Cố Vân Sinh chạm vào tôi.

Cộng thêm chu kỳ gần đây của tôi…

Một ý nghĩ đáng sợ chợt lóe lên trong đầu.

Tôi không kìm được, siết chặt váy, giọng trầm xuống:

“Đưa tôi đến bệnh viện.”

5

Số phận đúng là thích đùa giỡn với con người.

Vừa mới đây thôi, tôi còn hùng hồn khuyên người khác đừng tùy tiện mang thai, sinh con.

Giờ thì tờ kết quả trong tay tôi ghi rõ ràng: “Mang thai 6 tuần.”

Tôi vừa ngoan ngoãn đồng ý với Cố Vân Sinh rằng mình không lừa dối anh.

Trước đây không, sau này cũng sẽ không.

Nhưng giờ anh gọi điện đến, hỏi tôi:

“Em đến bệnh viện làm gì?

“Không khỏe à?”

Nhìn vào tờ kết quả với hình ảnh thai nhi chưa thành hình, rất lâu sau, tôi mới khàn giọng đáp:

“Không có gì, chỉ đến lấy thuốc cảm thôi.”

Cố Vân Sinh dường như vẫn không tin.

“Thật không có gì…”

“Vân Sinh! Nhanh qua đây chụp ảnh đi!”

Một giọng nữ trong trẻo, duyên dáng vọng qua điện thoại.

Dù có cố gắng trốn tránh thế nào, âm thanh đó vẫn không tránh khỏi việc làm tim tôi đau nhói.

Đến khi hoàn hồn lại, tờ giấy trong tay tôi đã bị vò thành một cục.

“Anh bận đi.

“Tôi… không sao.”

Có sao hay không cũng chẳng liên quan gì đến Cố Vân Sinh.

Dù sao, giữa chúng tôi vốn chỉ là mối quan hệ đôi bên thỏa mãn nhu cầu.

6

Lúc mới ở bên Cố Vân Sinh được ba tháng, tôi dần hiểu rõ gia thế của anh.

Những cô gái từng ở bên anh, từ hot girl, ngôi sao đến những người nổi tiếng khác… đều từng bóng gió khiêu khích tôi.

Tôi cũng từng gây chuyện vì anh không giới thiệu tôi với bạn bè, gia đình, cũng không cho tôi danh phận xứng đáng. Tôi đã khóc, đã chia tay.

Nhưng rồi có lần, tôi vừa mới tốt nghiệp và bị con gái của lãnh đạo trường giành mất suất việc làm.

Dù trước đó tôi vừa cãi nhau với anh, Cố Vân Sinh vẫn công khai giúp tôi lấy lại suất đó.

Anh còn dùng danh nghĩa bạn trai tôi để tài trợ một khoản lớn cho trường. Sau này, khi tôi đi thực tập, anh cũng luôn âm thầm bảo vệ tôi.

Tôi nhớ ánh trăng lạnh lẽo khi đó, không thể nhìn rõ biểu cảm trong mắt anh.

Chỉ nghe giọng nói đùa cợt đầy ý vị của anh vang lên:

“Tiểu Mạt, anh thực sự thích em.

“Hai người ở bên nhau, chỉ cần vui vẻ là đủ. Anh cho em điều em muốn, em ngoan ngoãn ở bên anh, không tốt sao?”

Nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, mọi nỗi bất lực trong lòng tôi như tan biến.

Anh chính là kiểu người như vậy – không cần tình cảm chân thành, chỉ cần sự vui vẻ.

Còn tôi, tôi cũng cần sự hỗ trợ từ anh.

Thế thì có gì không tốt chứ?

Chỉ cần cả hai giữ đúng chừng mực, không đi quá giới hạn.

Câu chuyện này rồi sẽ có ngày kết thúc.

Nhưng trước khi ngày đó đến, mọi yếu tố phá hủy sự cân bằng này đều không nên tồn tại.

Ví dụ như… đứa trẻ này.

Nghĩ vậy, tôi bước lại vào phòng khám.

Tâm trạng vừa dao động giờ đã bình tĩnh hoàn toàn.

“Bác sĩ, tôi muốn ph,á thai.”

Bác sĩ không biểu cảm, gật đầu rồi cầm bệnh án lên sắp xếp.

Nhưng sau khi kiểm tra kỹ bệnh lý của tôi, bà khẽ nhíu mày, nhìn tôi nghiêm túc hỏi:

“Thể chất của cô không tốt, vốn đã khó mang thai.

“Đứa trẻ này khá khỏe mạnh, cô chắc chắn không muốn giữ nó sao?”

Từng lời của bà như những sự thật lạnh lùng, dù giọng điệu không gợn sóng, nhưng vẫn làm dậy sóng trong lòng tôi.

Cơn đau âm ỉ từ bụng dưới lan ra, như muốn kéo đến tận tim.

Nó cũng biết sao?

Mẹ không cần nó nữa à?

7

Tối về đến biệt thự, trong túi tôi là tờ kết quả bị vò đi vò lại.

Tâm trạng rối bời, tôi hoàn toàn không chú ý đến Cố Vân Sinh đang ngồi ngay giữa phòng ăn.

“Sao giờ em mới về?”

Giọng anh làm tôi giật mình, như đứa trẻ mắc lỗi, tôi theo bản năng giấu chiếc túi xách ra sau.

May thay, Cố Vân Sinh không để ý đến hành động của tôi.

Anh đi dép, mặc đồ ở nhà, bước đến nhận lấy túi xách, tiện tay đặt xuống bàn rồi cúi xuống bế tôi lên.

Anh đặt tôi ngồi lên đùi mình, nhẹ nhàng hỏi:

“Thế nào rồi?

“Cảm lạnh đã đỡ chưa?

“Em còn khó chịu không?”

Một tay anh vòng qua eo tôi, tay kia nhận bát canh từ người giúp việc.

“Uống chút canh gà đi, bổ sung sức khỏe.”

Món canh gà ác thơm ngon, là món tôi yêu thích nhất.