Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Ngôn Tình BÀI KIỂM TRA CUỐI CÙNG CỦA TÌNH YÊU Chương 5 BÀI KIỂM TRA CUỐI CÙNG CỦA TÌNH YÊU

Chương 5 BÀI KIỂM TRA CUỐI CÙNG CỦA TÌNH YÊU

8:36 sáng – 10/12/2024

“Xin lỗi.”

Thẩm Hành Chu nhìn tôi, nước mắt rơi xuống.

“Lúc đó tôi còn trẻ ngông cuồng, vì quá ghét Chu Hoài Xuyên, nên muốn hạ bệ tất cả mọi thứ liên quan đến hắn…”

“Nhưng, chuyện đó cũng bình thường mà.”

Tôi nhẹ nhàng an ủi:

“Nếu anh không nói vậy, tôi cũng không tìm đến anh, để đạt được những thỏa thuận hợp tác sau đó.”

“Vậy nên, chúng ta chẳng ai nợ ai cả.”

“Là tôi nợ em, A Tinh. Tôi có thể bù đắp cho em—”

“Thẩm Hành Chu.”

Tôi cắt ngang lời anh:

“Tôi là một người bẩm sinh lạnh lùng vô tình, cả đời này chỉ định thật lòng một lần.”

“Và lần đó đã dùng hết rồi, giờ không còn nữa.”

“Anh nói đúng, trước đây tôi thực sự giả vờ không biết. Vì tôi không thể đáp lại anh, nhưng cũng không muốn ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa chúng ta.”

Tôi đẩy anh ra, đứng dậy.

Ánh đèn trong phòng ngủ rọi xuống, phủ lên gương mặt luôn sắc bén của anh một vẻ dịu dàng hiếm thấy.

“Tôi đã đặt vé máy bay, hai ngày nữa sẽ đi.”

“Tôi đã đóng thêm một tháng tiền thuê nhà. Nếu anh muốn ở lại đây thì cứ tự nhiên.”

“Tôi rất ghét nơi này, một ngày cũng không muốn ở thêm nữa.”

17 (Góc nhìn của Thẩm Hành Chu)

Thẩm Hành Chu vẫn luôn tự hỏi, rốt cuộc mình đã thích Lâm Tinh từ lúc nào.

Nghĩ tới nghĩ lui, mãi không tìm được một câu trả lời chính xác.

Cô như một dòng nước lặng lẽ len lỏi, thấm sâu từng chút một. Đến khi anh nhận ra, thì bản thân đã bị nhấn chìm hoàn toàn.

Cảm giác thích cô ngày càng lớn dần.

Sự hối hận về lần đầu gặp mặt cũng ngày càng nhiều hơn.

Nhưng thời gian luôn đi về phía trước, không bao giờ quay lại.

Anh đã mơ hàng trăm lần, mơ thấy lần đầu gặp cô, anh không chế gi,ễu cô.

Mà là khi cô chậm rãi bước ra khỏi cửa, anh đã chạy theo, chặn cô lại giữa hành lang, rồi nói với cô:

“Ly hôn với Chu Hoài Xuyên đi, đến bên tôi.”

Nhưng mỗi lần tỉnh dậy, cô vẫn đang ngủ yên bên cạnh anh.

Trong căn phòng còn vương vấn mùi hương ám muội của đêm qua, ký ức về mối quan hệ phức tạp giữa họ lại ùa về.

Đây không phải một khởi đầu bình thường như anh mong đợi.

Ngay từ đầu, mối quan hệ giữa họ đã không bắt đầu vì tình yêu, hay vì rung động.

Mà là vì cô hận Chu Hoài Xuyên.

Và anh, người luôn đối đầu với Chu Hoài Xuyên, lại có năng lực để giúp cô trả thù.

Ngày mà Chu gia sụp đổ hoàn toàn, Lâm Tinh đã không còn ở thành phố này.

Còn Chu Hoài Xuyên thì bị cảnh sát bắt vì nghi ngờ ph,ạm t,ội kinh tế.

Thẩm Hành Chu đến gặp anh ta.

“Em gái anh giờ vẫn đang nằm trong bệnh viện. Lần này, cô ta thực sự không còn tiền để phẫu thuật nữa rồi.”

Qua tấm kính ngăn, Thẩm Hành Chu nhìn anh ta, giọng đầy vẻ mỉa mai:

“Ba năm trước, anh lấy lý do này để lừa cô ấy xảy ra chuyện đúng không? Giờ thì tôi giúp anh đạt được ước nguyện rồi, vui chứ?”

Chu Hoài Xuyên ngẩng đầu lên nhìn anh.

Gương mặt trắng bệch, môi khô nứt, ánh mắt đầy mệt mỏi.

“Thải Vi chỉ thích cậu thôi. Nếu không phải lần trước cậu đồng ý đính hôn với nó, nó sẽ không…”

Thẩm Hành Chu bật cười lạnh:

“Cho cô ta hy vọng, rồi đ,ập nát nó, chẳng phải càng thú vị hơn sao?”

“Tôi nhìn thấy cô ta là đã thấy g,hê t,ởm, anh nghĩ tôi sẽ thực sự kết hôn với cô ta à?”

Biết được nguyên nhân khiến Lâm Tinh bị thương năm đó chính là do đề xuất của Chu Thải Vi, sự ghét bỏ của anh với cô ta càng lên đến đỉnh điểm.

Chu Hoài Xuyên nhìn anh chằm chằm, ánh mắt thoáng vẻ phẫn uất.

Nhìn thấy bên cạnh Thẩm Hành Chu không có ai, như vừa nghĩ ra điều gì, anh ta bỗng bật cười.

“Lâm Tinh không ở đây.”

Anh ta nói chắc nịch, giọng khàn đặc:

“Cậu thích cô ấy, nhưng cô ấy sẽ không ở lại bên cạnh cậu.”

Câu nói đó như đ,âm thẳng vào phần yếu đuối nhất trong tâm trí Thẩm Hành Chu.

Cơn đ,au âm ỉ lan ra từng chút một, như vết nứt nhỏ bị nước len lỏi, dần dần bành trướng thành đ,au đớn không thể chịu nổi.

Anh bất chợt đứng bật dậy, cơn giận và gh,en tuông không thể kìm nén trào dâng trong ánh mắt.

Điều mà anh luôn không muốn thừa nhận, nhưng cuối cùng cũng phải chấp nhận, là anh ghen tị với Chu Hoài Xuyên, đến mức phát đ,iên.

Bởi vì, anh ta là người duy nhất trong đời nhận được tình cảm chân thành của Lâm Tinh.

Cảm giác này càng lên đến đỉnh điểm khi Lâm Tinh tự mình xác nhận điều đó với anh.

Thẩm Hành Chu hít sâu một hơi, ép bản thân bình tĩnh lại.

Anh nhìn xuống Chu Hoài Xuyên, ánh mắt tràn đầy vẻ khinh miệt:

“Vậy thì sao?”

“Tôi còn trẻ, và ít nhất cô ấy hài lòng với cơ thể tôi.”

“Tôi có rất nhiều thời gian để khiến cô ấy thay đổi ý định.”

“Còn Chu gia—cho dù là anh hay con bé đang nằm thoi thóp trong bệnh viện của anh—”

Anh nhếch môi cười lạnh:

“Cuộc đời của các người, đến đây là kết thúc.”

18

Khi tôi vừa đến trường, một giáo viên ở bàn bên cạnh đã vui mừng nói:

“Có người ẩn danh tặng trường mình một tòa nhà nghệ thuật.”

“Có phòng đàn, lớp vẽ tranh… thậm chí một tầng lầu dành riêng cho phòng múa.”

Cô ấy cảm thán:

“Sáng nay tôi còn ra xem bản vẽ thi công, cảm giác như trường mình cũ kỹ này được nâng tầm hẳn lên.”

Ở một thành phố nhỏ thuộc vùng Tây Nam, nơi ngôi trường trung học này bình thường đến không thể bình thường hơn, làm sao có thể có người tốt bụng đến thế?

Tôi khựng lại một chút, trong đầu thoáng hiện lên một ý nghĩ.

Nhưng tôi vẫn giữ phép lịch sự, cười nhẹ:

“Thật vậy sao? Thế thì tốt quá.”

Buổi chiều trong giờ dạy múa, tôi dẫn các em gái ép chân xong, chuẩn bị hướng dẫn động tác tiếp theo.

Đột nhiên, cả nhóm học sinh đều đồng loạt nhìn về phía sau lưng tôi.

Tôi quay lại, nhìn thấy Thẩm Hành Chu.

Có vẻ anh gầy hơn một chút, dáng người càng thêm cao ráo, nét mặt càng sắc lạnh.

Ánh mắt anh nhìn tôi, như mọi khi, chuyên chú và sâu thẳm.

“Tổng giám đốc Thẩm.”

Tôi suy nghĩ một chút, mở lời trước:

“Cảm ơn anh đã tặng trường tòa nhà ấy.”

Anh khẽ cong môi, cười nhạt:

“Em đoán ra là tôi à?”

Tôi gật đầu:

“Nhận được nhiều như thế, cũng nên đóng góp một chút cho xã hội.”

Nói xong, tôi quay lại với công việc, không nhìn anh thêm nữa, dẫn các em tiếp tục luyện tập.

Thẩm Hành Chu cũng không tỏ ý làm phiền, tự tìm một góc trong lớp ngồi xuống.

Từ hôm đó, ngày nào anh cũng xuất hiện đúng giờ trong phòng múa, lặng lẽ ngồi nhìn tôi.

Cho đến khi một vài học sinh tò mò hỏi:

“Cô Lâm ơi, nhà tài trợ kia có phải đang theo đuổi cô không?”

Thậm chí có một cô bé, có lẽ do đọc tiểu thuyết quá nhiều, đã kéo tay áo tôi, nhỏ giọng hỏi:

“Cô ơi, chân của cô có phải là do anh ta làm bị thương không? Giờ anh ta đang trong giai đoạn ‘đuổi theo người yêu’ đó hả?”

“Không phải.”

Tôi thở dài bất lực:

“Đi luyện tập đi, tôi đi nói chuyện với anh ta.”

Tan học, học sinh đều đã ra về, chỉ còn lại tôi và Thẩm Hành Chu trong lớp học.

“Anh cứ mãi ở đây, không sợ Tập đoàn Thẩm xảy ra chuyện gì sao?”

Anh cười nhẹ:

“Tôi không phải loại ng,u ng,ốc như Chu Hoài Xuyên, đến một người cấp dưới đáng tin cũng không có.”

“Nếu chỉ vì một hai tháng không về mà công ty gặp vấn đề lớn, thì Thẩm thị đã không thể đứng vững đến hôm nay.”

“Nhưng cứ ở đây lãng phí thời gian với tôi, anh thấy có ý nghĩa gì sao?”

Anh chớp mắt nhìn tôi, cười như thể rất hứng thú:

“Miễn là được ở bên em, từng giây từng phút đều rất ý nghĩa.”

Tôi cau mày:

“Anh…”

Chưa kịp nói hết câu, cả thế giới trước mặt bỗng chao đảo dữ dội.

Mất vài giây tôi mới nhận ra:

“…Là động đất!”

Đây là một lớp học cũ kỹ, thanh gỗ lớn trên trần nhà rung lắc, nứt gãy, rồi bất ngờ rơi xuống.

“Lâm Tinh!”

Thẩm Hành Chu lao đến, ôm chặt tôi trong vòng tay, che chắn toàn bộ cơ thể tôi dưới thân mình.

Hương thơm quen thuộc của anh lại bao phủ lấy tôi, lần này mang theo cả mùi ta,nh của m,áu.