Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Ngôn Tình CHINH PHỤC NHẦM NGƯỜI Chương 4 CHINH PHỤC NHẦM NGƯỜI

Chương 4 CHINH PHỤC NHẦM NGƯỜI

10:06 sáng – 10/12/2024

Giang Thời Tự nhẹ nhàng xoa d,ái tai tôi:

“Yên tâm, khó khăn nào anh cũng giải quyết được. Em chẳng cần phải làm gì cả.”

“Không, vẫn có một việc anh cần em làm.”

Ánh mắt anh trầm xuống:

“Tiểu Lê, em phải viết kiểm điểm.”

Tôi: ???

Tôi: !!!

Trước đây, để làm khó Giang Thời Tự, tôi từng đặt ra quy định phạt nghiêm ngặt.

Ví dụ, nếu bị tôi bắt gặp nhìn cô gái khác, anh phải viết bản kiểm điểm.

Giang Thời Tự nghiêm giọng:

“Hôm nay em đã nhìn người khác tận năm giây, viết 500 chữ là hợp lý đúng không?”

Khóe miệng tôi giật giật:

“Ha ha, không nhiều, không nhiều, rất hợp lý.”

Dù sao thì quy định tôi đặt ra cho anh còn là 3.000 chữ cơ.

Tôi ngồi trước bàn làm việc, vò đầu bứt tai.

Mười phút trôi qua mà tôi mới viết được tiêu đề:

“Bản tường trình và tự kiểm điểm về sự cố khiến bạn trai giận dỗi”

Còn lại thì chưa viết được chữ nào.

Liếc nhìn Giang Thời Tự đang gọi điện bên cạnh, tôi lén lút rút điện thoại, định lên mạng tìm bài mẫu để sao chép.

Một thông báo yêu cầu kết bạn nhảy lên màn hình:

“Tôi là Tạ Ngự.”

Tay tôi run lên, vô tình nhấn đồng ý.

Tin nhắn tiếp theo lập tức đến:

“Hẹn gặp nhau một lúc được không? Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô.”

“Đừng để Giang Thời Tự biết.”

Tôi ngẩn người cầm điện thoại, nhất thời không biết phải làm gì.

Lúc này, Giang Thời Tự từ sau lưng lấy điện thoại khỏi tay tôi:

“Không được sao chép bài.”

Nhìn anh chuẩn bị mở khóa màn hình, tôi lập tức lao đến ôm chầm lấy anh.

Hai chân quấn quanh eo anh, tôi làm nũng, hôn nhẹ lên khóe môi anh:

“Em biết sai rồi, không viết kiểm điểm nữa được không?”

Giang Thời Tự nhướng mày:

“Chỉ một nụ hôn mà muốn thay cho 500 chữ? Tiểu Lê, em làm ăn không uy tín rồi.”

Anh một tay bế tôi, tay kia nhập mật khẩu mở khóa.

Không được, không thể để anh nhìn thấy tin nhắn đó!

Tôi cố nén ngượng, hạ giọng nói nhỏ:

“Bản kiểm điểm sao có thể thể hiện hết thành ý của em.”

“Hay là… anh kiểm tra em từ trong ra ngoài một lần cho kỹ?”

Ánh mắt Giang Thời Tự tối lại.

Anh nhẹ nhàng đặt tôi xuống sofa, hành động rất dịu dàng, nhưng lời nói lại đầy hung hãn:

“500 chữ kiểm điểm, một lần kiểm tra là không đủ.”

Nhiệt độ tăng nhanh đến chóng mặt.

Tôi bị đưa lên tận mây xanh, chỉ biết siết chặt lấy anh mà nghẹn ngào nói lời xin lỗi:

“Xin lỗi, em luôn lừa dối anh.”

“Không phải lỗi của em.”

Giang Thời Tự hôn lên giọt nước mắt lăn dài nơi khóe mắt tôi, đôi mắt anh liếc về chiếc điện thoại đang nằm trên thảm.

Ánh mắt anh tràn đầy kh,inh miệt.

16

Tôi quyết định không hoàn thành nhiệm vụ nữa.

Hệ thống dường như nhận ra điều gì đó, lên tiếng an ủi:

[Không sao cả, còn một thế giới khác phù hợp với ký chủ. Chúng ta vẫn còn một cơ hội.]

Hệ thống nói rằng tôi có tổng cộng hai lần cơ hội, dù thất bại ở thế giới này, vẫn có thể tiếp tục ở thế giới khác.

[Nhưng tôi không muốn tiếp tục đi chiếm cảm tình ai nữa. Lần tới, chúng ta tìm một thế giới mà tôi có thể sống dựa vào chính mình được không?]

Không chỉ vì Giang Thời Tự, mà còn vì tôi cảm thấy mệt mỏi, chán ghét cái kiểu phải phụ thuộc vào người khác để tồn tại.

Hệ thống đồng ý ngay:

[Ký chủ đừng lo, tôi sẽ luôn đồng hành cùng cô. Cô nhất định sẽ sống tốt.]

Thời gian đếm ngược nhiệm vụ còn một tháng.

Đến khi ấy, tôi sẽ “bị t,ai n,ạn” và rời khỏi thế giới này.

Một tháng, vừa hay không trùng với ngày cưới mà Giang Thời Tự đã định sẵn.

Cũng tốt, sẽ không làm lỡ dở cuộc đời anh thêm nữa.

Tôi từ chối lời mời của Tạ Ngự, nhưng anh ta lại trực tiếp chặn tôi ngay dưới công ty.

“Tôi có thể giúp cô.”

Tạ Ngự đứng bên xe của mình, gương mặt đầy u ám:

“Tôi biết đối tượng của cô là tôi.”

Trong một phòng bao của nhà hàng, Tạ Ngự nhìn chằm chằm vào cổ tôi.

Trên đó vẫn còn vết đỏ mờ mờ do Giang Thời Tự để lại từ tối qua.

Sắc mặt Tạ Ngự vặn vẹo, nhưng anh ta lại nói như không có gì:

“Không sao cả. Cô nhầm người cũng không phải lỗi của cô.”

“Tôi biết cô không thật lòng yêu Giang Thời Tự.”

Đột nhiên, Tạ Ngự định nắm lấy tay tôi.

Tôi sợ hãi rụt tay lại, nhìn anh ta chằm chằm.

Tạ Ngự tiếp tục:

“Tiểu Lê, tôi biết chuyện này cô sẽ khó chấp nhận ngay, nhưng tôi với cô mới là một đôi. Chúng ta đáng lẽ đã sắp kết hôn rồi.”

“Không biết tại sao tất cả lại quay trở lại, nhưng tôi biết cô đã nhầm người.”

“Không sao, bây giờ vẫn còn kịp.”

Tôi thì thầm với hệ thống: [Hệ thống, chuyện này là sao? Tạ Ngự giác ngộ rồi à?]

Hệ thống cũng không chắc: [Nếu đúng thế thì chúng ta nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ thôi!]

Tôi thử hỏi dò:

“Anh muốn thế nào?”

Tạ Ngự đáp ngay:

“Cô cứ tiếp tục ở bên Giang Thời Tự, nghĩ cách lấy được phương án phát triển Bắc Thành của anh ta và giao lại cho tôi.”

“Kế hoạch này rất quan trọng với tôi, có nó tôi mới có thể đứng vững trong nhà họ Tạ.”

“Đến lúc đó, tôi sẽ kết hôn với cô.”

Kết hôn với đối tượng nhiệm vụ, nghĩa là hoàn thành, tôi sẽ được hệ thống công nhận đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng.

Tạ Ngự tự mình nói ra, vẻ mặt đầy hứng khởi như đã nhìn thấy kết quả tốt đẹp.

Nhưng tôi thì chỉ cảm thấy chán ghét, không kiềm được mà nhăn mày.

[Hắn ta thật sự quá tệ. May mà tôi quyết định bỏ cuộc, nếu không chắc tôi sẽ ch,et vì gh,ê t,ởm mất.]

Hệ thống gật gù đồng tình: [Đúng thế, về tìm Giang Thời Tự thôi cho thanh sạch mắt.]

Tôi đứng dậy định rời đi.

Nhưng đúng lúc đó, cửa phòng bao bị đẩy mạnh ra.

Vài vệ sĩ quen mặt dưới trướng Giang Thời Tự bước vào, ánh mắt lạnh lùng.

Tôi nhìn ra phía sau họ, Giang Thời Tự xuất hiện với vẻ mặt âm trầm.

Góc áo anh bay nhẹ, vẽ một đường cung nghiêm nghị trong không khí.

Tôi đờ đẫn đứng đó, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ.

Tiêu rồi, mình sắp bị ném ra giữa biển rồi.

17

“Em có thể giải thích!”

“Sao không trả lời tin nhắn của anh?”

Tôi và Giang Thời Tự đồng thanh lên tiếng.

Anh đứng trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Tạ Ngự.

“Em gặp một kẻ không quan trọng, còn hơn một tiếng không trả lời tin nhắn của anh.”

“Tiểu Lê, em muốn viết thêm vài bài kiểm điểm nữa đúng không?”

Tôi há hốc miệng nhưng không nói được gì.

Giang Thời Tự phất tay ra hiệu cho vệ sĩ kéo Tạ Ngự ra ngoài.

Tạ Ngự giãy giụa, hét lên:

“Giang Thời Tự, anh dám làm thế sao? Tôi mới là đối tượng của Tiểu Lê. Cô ấy không ở bên tôi thì sẽ ch,et!”

“Nếu anh quỳ xuống cầu xin, tôi sẽ kết hôn với cô ấy.”

Không ai để ý đến anh ta. Vệ sĩ thô bạo bịt miệng anh ta lại, trực tiếp lôi đi.

Tôi hỏi nhỏ: “Anh ta… sẽ bị ném xuống biển sao?”

Giang Thời Tự sững lại, sau đó bật cười.

“Tiểu Lê, em đang nghĩ cái gì thế? Anh là một công dân tuân thủ pháp luật.”

Anh hờ hững nói:

“Anh sẽ chấm dứt hợp tác với nhà họ Tạ. Những người anh em của Tạ Ngự sẽ không tha cho cậu ta đâu. Anh không cần phải tự làm bẩn tay mình.”

Tôi chỉ vào chính mình: “Còn em thì sao? Anh định xử lý em thế nào?”

Giang Thời Tự trầm ngâm vài giây, rồi thản nhiên nói:

“Ba bài kiểm điểm. Dù sao hôm nay anh cũng rất buồn.”

“Chỉ cần viết kiểm điểm thôi à?”

“Ừ, nhưng phải kiểm tra thêm vài lần nữa.”

Sao anh ấy bình tĩnh thế nhỉ?

Tôi bối rối nhìn anh: “Những điều Tạ Ngự nói vừa nãy…”

Giang Thời Tự ngắt lời:

“Mã số 233.”

Hệ thống bàng hoàng: [Sao anh ta biết được mã số của tôi?]

Giang Thời Tự: “Cô lấy năng lượng của tôi, thế mà làm việc kiểu này à?”

Anh xoa đầu tôi như để trấn an:

“Tiểu Lê, nhiệm vụ đã không còn nữa.”

“Lần này, em được tự do.”

8

Gia đình Giang nổi tiếng vì người cháu trai trưởng quý giá – Giang Thời Tự mắc bệnh tim.

Khi tin tức này lan truyền, các nhánh phụ trong gia tộc đều mừng thầm.

Họ không nói ra nhưng ngầm hy vọng rằng Giang Thời Tự sẽ sớm qua đời.

Không được chạy, không được nhảy, và cũng không được có cảm xúc quá mạnh mẽ.

Nhưng anh ta lại vô cùng thông minh, liên tục nhảy lớp, hoàn thành việc học và tiếp nhận công việc kinh doanh của gia đình, trở thành người thừa kế hoàn hảo.

Bệnh tim không gây ra quá nhiều phiền phức cho Giang Thời Tự, chỉ duy nhất một lần.

Trong chuyến du lịch tốt nghiệp sau kỳ thi đại học, anh bị người khác tính kế, lạc đơn độc trên một con đường vắng vẻ.

Anh gục xuống, không khí hít vào ngày càng ít đi.

Chiếc đồng hồ trên tay anh có chức năng đo nhịp tim theo thời gian thực. Đội ngũ y tế của gia đình Giang đang trên đường đến, nhưng đã không còn kịp.

Trong lúc tuyệt vọng, anh dường như nhìn thấy ảo giác—

Bên đường vốn vắng vẻ bỗng xuất hiện một bóng dáng con gái.

Cô chạy lại gần:

“Người tôi phải cứu là anh à? Nhìn nhỏ nhắn thế này, đã trưởng thành chưa?”

“Đợi đã!”

Cô gái quen thuộc đặt tay lên động mạch cổ anh, sau đó không chút do dự, chính xác ấn vào phần dưới xương ức.

Vừa làm động tác ép tim, cô vừa nói:

“Đừng lo, tôi chuyên nghiệp lắm. Học y 5 năm, dù chưa tốt nghiệp thì một chút hồi sức tim phổi này không thành vấn đề.”