Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Ngôn Tình CHỒNG TÔI VÀ BẠCH NGUYỆT QUANG Chương 1 CHỒNG TÔI VÀ BẠCH NGUYỆT QUANG

Chương 1 CHỒNG TÔI VÀ BẠCH NGUYỆT QUANG

5:28 sáng – 10/12/2024

1

Tôi từ nhà vệ sinh đi ra. Tôi nhận ra, tôi đã bị lạc trong quán bar.

Dựa vào trí nhớ, tôi mở cửa một phòng riêng và bước vào.

Vừa ngồi xuống góc tối nhất thì nhận ra không khí ở đây có gì đó không đúng.

Tôi canh đúng thời điểm, vào lúc chuẩn bị lén rời đi thì chàng trai giữa ghế sofa lên tiếng.

“Anh Tự, buổi tiệc này đặc biệt tổ chức cho anh, sao anh lại ngồi một mình uống rượu thế này?”

Giọng nói quen thuộc khiến tôi dừng lại, rồi quay đầu nhìn vào giữa phòng.

Dù ánh sáng trong phòng lờ mờ, nhưng người đó mặc một bộ đồ đen, khí chất nổi bật khiến người ta không thể bỏ qua.

Chỉ thấy anh ta đeo kính gọng vàng, tay phải cầm ly rượu vang, ngồi yên lặng trên ghế sofa không nói gì.

“Anh Tự, anh có biết Triệu Hân Nguyệt sắp trở về không?”

Tên này vừa nói ra, khí thế của Châu Hoài Tự lập tức lạnh thêm ba phần.

Tôi biết, tên Triệu Hân Nguyệt là điều cấm kỵ đối với anh ta.

“Không phải tôi nói anh, tin tức anh kết hôn đã giấu ba năm rồi. Chẳng phải là sợ cô ấy biết sẽ buồn sao, bây giờ cô ấy sắp trở về, anh tính sao đây?”

“Còn người vợ thế thân kia của anh, ai cũng nói cô ta giống Triệu Hân Nguyệt đến sáu phần, anh sẽ không chơi trò thế thân mà lại sinh tình cảm thật đấy chứ?”

Nghe vậy, cơ thể tôi cứng đờ. Người vợ thế thân mà anh ta nói chính là tôi, đây có phải là tự vả vào mặt mình không.

Châu Hoài Tự ngước mắt nhìn anh ta, chỉ một ánh mắt đã khiến anh ta im bặt.

“Anh Tự, đừng giận, với điều kiện, với gia thế của anh muốn gì mà chẳng được.”

“Còn không mau rót đầy rượu vào.”

Ánh mắt anh ta hướng về phía tôi, tôi muốn cúi đầu xuống để giảm bớt sự hiện diện của mình, không ngờ tay tôi lại bị nhét một chai rượu, bước chân không vững mà bị đẩy lên phía trước.

Tôi không biết sao lại ngồi lên đùi Châu Hoài Tự, vài giọt rượu từ miệng chai rơi lên áo sơ mi của anh ta.

Tôi hoảng loạn đứng dậy.

Trong ánh sáng mờ ảo giao, ánh mắt tôi giao với mắt anh ta.

“Cô làm gì vậy, không chút… chị dâu.”

Giọng nói mang vẻ trách mắng của người phía sau khi thấy mặt tôi liền thay đổi.

Tôi không nói gì, giả vờ như anh ta nhận nhầm người, quay đầu chạy ra khỏi phòng riêng.

Đêm khuya, khi đang chìm trong giấc ngủ, tôi bị đ,ánh thức bởi một nụ hôn gấp gáp và nghẹt thở.

Mở mắt ra là gương mặt đẹp đến quá đ,áng của Châu Hoài Tự.

Tôi đưa tay cố gắng đẩy anh ta ra, nhưng lại bị anh ta giữ chặt vào đầu giường.

Mùi rượu nồng nặc quẩn quanh mũi tôi, tôi cắn rách môi anh ta, nhân cơ hội đó chạy thoát ra khỏi giường.

“Anh nhìn kỹ đi, tôi không phải là Triệu Hân Nguyệt.”

Đêm đó tôi ngủ ở phòng khách.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, cả căn nhà chỉ còn lại mình tôi.

Căn hộ này tôi đã sống ba năm, ba năm qua, số lần Châu Hoài Tự đến đây đếm trên đầu ngón tay.

Giờ Triệu Hân Nguyệt sắp trở về, tôi thực sự không nghĩ ra lý do anh ta đến đây là gì? Có lẽ là say quá mà thôi.

Tin tức nữ diễn viên nổi tiếng Triệu Hân Nguyệt về nước đã chiếm lĩnh hết hot search.

Mà việc đầu tiên cô ta làm sau khi ra khỏi sân bay không phải là về nhà, mà là ghé qua tập đoàn Châu thị.

Dưới ánh mắt của nhiều người, cô ta bước vào văn phòng Tổng giám đốc trên tầng thượng và ở lại đó suốt cả buổi chiều.

Khi bước ra, cô ta khoác một chiếc áo vest nam, chiếc kính râm lớn cũng không che được nụ cười cao ngạo trên môi cô ta.

Tin này vừa lên hot search, lập tức có cư dân mạng đào bới lại lịch sử tình cảm của hai người.

Ngay từ thời đại học, hai người đã là cặp đôi tiên đồng ngọc nữ nổi tiếng.

Chỉ là sau khi tốt nghiệp đại học, cô gái phải ra nước ngoài theo đuổi sự nghiệp diễn xuất, chàng trai thì tiếp quản tập đoàn của gia đình.

Khi đó, tin tức về việc hai người chia tay rộ lên khắp nơi, nhưng người trong cuộc chưa bao giờ chính thức lên tiếng.

Giờ đây, chuyện này như một cú tát vào những tin đồn trước đó về sự đổ vỡ tình cảm của họ.

“Ê, nhưng mà tôi nghe tin đồn nói Châu Hoài Tự đã kết hôn rồi mà.”

“Cậu ngốc à, tin đồn này mà cũng tin.”

“Nhưng mà không có lửa làm sao có khói chứ.”

“Tôi đọc tám phần là Châu Hoài Tự và Triệu Hân Nguyệt đã lén đăng ký kết hôn ở nước ngoài rồi.”

“Nhưng mà, nhà họ Triệu cũng là doanh nghiệp đứng đầu thành phố này, tổng giám đốc Châu thị kết hợp với tiểu thư nhà họ Triệu đúng là mạnh kết hợp mạnh, ngoài Triệu Hân Nguyệt ra thì thật không nghĩ ra ai xứng với gương mặt lạnh lùng của Châu Hoài Tự.”

“Đừng nghĩ nữa, dù sao cũng không phải là cậu, tiếp tục làm việc đi.”

Phòng trà lúc nào cũng là nơi các cô gái tám chuyện, tôi điềm nhiên rót một ly nước và đi ngang qua.

Nhưng họ nói không sai, cô bé lọ lem mãi mãi là cô bé lọ lem, không vì cô ta đăng ký kết hôn với hoàng tử mà thay đổi được gì.

Thứ bảy là sinh nhật lần thứ sáu mươi của bà nội Châu Hoài Tự.

Dù hôn nhân giữa tôi và Châu Hoài Tự như thế nào đi chăng nữa, thì trong ba năm qua bà nội vẫn luôn đối xử với tôi như cháu gái ruột.

Bữa tiệc sinh nhật này theo ý của bà nên không tổ chức lớn, chỉ đơn giản là một bữa ăn gia đình.

Tôi đến biệt thự khi trời còn chưa tối, bà nội vừa nắm tay tôi ngồi xuống thì trong sân vang lên tiếng còi xe.

Châu Hoài Tự chậm rãi bước vào, bên cạnh là Triệu Hân Nguyệt trong chiếc váy dài màu hồng.

Cả gia đình ngồi quanh bàn, ai nấy đều nhìn về phía chúng tôi với vẻ mặt chờ xem kịch hay.

Dù tôi đã kết hôn với Châu Hoài Tự ba năm, nhưng vào thời khắc này, tôi vẫn cảm thấy lạc lõng.

Châu Hoài Tự và Triệu Hân Nguyệt ngồi ngay trước mặt tôi, hai người không quan tâm đến ai mà gắp thức ăn, mắt qua mày lại với nhau.

Tôi cúi đầu cố gắng không để ý đến họ.

Cuối cùng bữa ăn cũng kết thúc, tôi định đứng dậy rời đi, không ngờ bà nội lại tỏ thái độ cứng rắn, yêu cầu Châu Hoài Tự phải đích thân đưa tôi về an toàn về đến nhà, nói xong liền gọi anh ta lên lầu.

Cửa phòng sách trên tầng hai không đóng, tôi lên lầu định nói với bà là mình sẽ tự về trước, thì nghe rõ ràng cuộc nói chuyện bên trong vọng ra.

“Là bà ép con cưới cô ta.”

“Con đã nói rồi, kết hôn thì được, nhưng đừng mong công khai.”

“Có phải người phụ nữ đó lại nói gì với bà không?”

“Con đã theo ý bà mà kết hôn với cô ta rồi, giờ cô ta đã chiếm vị trí phu nhân của nhà họ Châu, còn muốn gì nữa?”

Bước chân tôi như nặng ngàn cân, đứng đó mà không tiến cũng chẳng lùi được.

Châu Hoài Tự không biết từ khi nào đã đột ngột đẩy cửa ra, khi nhìn thấy tôi, trong mắt anh ta thoáng qua sự bối rối, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Ngay khi anh ta mở miệng, tôi vội vàng bước qua, nhanh đến mức anh ta không kịp thấy nước mắt của tôi.

Tôi mất mẹ ngay từ khi sinh ra.

Năm tôi tám tuổi, cha tôi cũng mất trong một tai nạn xe hơi, từ đó tôi lớn lên cùng bà nội, nương tựa vào nhau mà sống.

Tôi thích Châu Hoài Tự, đó là bí mật chỉ tôi và quyển nhật ký biết.

Trong suốt thời đi học, bất kể gia cảnh hay vẻ ngoài, anh ta đều như mặt trời chói lọi.

Tôi giống như một cây cỏ dại chỉ có thể lẩn khuất trong góc, thận trọng không dám đến gần, nhưng lại luôn theo đuổi bước chân của anh ta.

Sau đó, tôi nỗ lực thi đậu vào cùng trường đại học với anh ta, được tận mắt chứng kiến mối tình đẹp đẽ giữa anh ta và Triệu Hân Nguyệt.

Tôi cứ tưởng rằng mối tình thầm kín đầy đau khổ ấy sẽ kết thúc tại đó. Nhưng cho đến ba năm trước, tôi và Châu Hoài Tự bất ngờ bước vào lễ đường hôn nhân.

Tôi cứ tưởng rằng tôi có thể dùng thời gian và chân tình để làm ấm trái tim anh ta. Nhưng giờ tôi mới buồn cười mà mới nhận ra, tất cả chỉ là tự mình cảm động về mối tình thầm kín này mà thôi.

Từ sau hôm đó, tôi và Châu Hoài Tự không gặp lại nhau nữa.

Tôi vẫn đi làm như thường, không xem tin tức giải trí nhưng mỗi ngày đều nghe đồng nghiệp kể về chuyện anh ta và Triệu Hân Nguyệt xuất hiện cùng nhau ở đâu, như thế nào.

Tối thứ bảy hôm đó, điện thoại tôi đột nhiên nhận được tin nhắn từ Châu Hoài Tự.

Giấc ngủ của tôi vốn không được sâu, trước khi ngủ tôi thường có thói quen để điện thoại ở chế độ im lặng.

Nhưng từ khi kết hôn với Châu Hoài Tự, tôi sợ bỏ lỡ tin nhắn của anh ta nên tôi đã thay đổi thói quen này.

Khi tôi đến căn hộ của anh ta, đã là mười hai giờ đêm.

Tôi thừa nhận rằng mình không có tí ý chí nào, chỉ cần một tin nhắn của anh ta, tôi liền bất chấp mưa gió mà chạy đến.

Cửa phòng khép hờ, anh ta thì đang ở trên giường ngủ không yên giấc.

Tôi tiến lại gần, đắp chăn cho anh ta rồi tiện tay bật đèn ngủ.

Hành động này đã vượt qua suy nghĩ. Là thói quen do ba năm chung sống cùng nhau.

Bây giờ, tôi mới nhận ra mình đã vô thức nhớ hết thói quen của anh ta.