Chương 1 ĐỪNG TỰ MÃN, ANH CÒN CHƯA NẮM TAY EM MÀ
1.
Tôi đã trở về quê hương sau mười năm. Ngay sau khi tôi vừa xuống máy bay, Tiền Tiền đã liên tục nhắn tin cho tôi, nói rằng lớp cấp 3 của chúng tôi tổ chức họp lớp vào tối nay.
Mười năm trước, công ty của bố tôi phá sản trong một đêm, kéo theo đó là những vụ bê bối và nợ nần khắp nơi. Bố tôi rất yêu thương tôi, và trong thời điểm khó khăn này ông đã đưa tôi ra nước ngoài. Và tôi đã ở đó mười năm.
Tôi đeo chiếc kính đen và bước ra khỏi sân bay, xung quanh người người tấp nập đi lại. Trên tấm bảng quảng cáo lớn là hình ảnh một người đàn ông cao lớn cùng đôi mắt sắc sảo, ông ấy là một doanh nhân nổi tiếng trên thế giới. Mười năm trôi qua, thế giới đã thay đổi rất nhiều. Tôi cắn nhẹ lên đôi môi màu đỏ của mình
Bông hồng đỏ kiêu hãnh ngày nào giờ đã ở dưới bùn lầy, còn con sói đen đơn độc thì vẫn lặng lẽ tiến về phía trước, và giờ nó đã ở trên đỉnh cao
Lúc tôi chuẩn bị đi tham gia buổi họp lớp vào lúc tám giờ tối, tôi đã thay sang một bộ đồ đơn giản hơn. Ban đầu, tôi không muốn tham gia, nhưng tôi biết làm cách nào từ chối lời mời gọi của Tiền Tiền. Ngày đó, tôi từng là 1 tiểu thư giàu có, là viên ngọc quý trong tay bố tôi.
Gia đình tôi giàu có, tôi được lớn lên với sự giáo dục tốt và tôi luôn đối xử với bạn bè một cách chân thành và rộng lượng. Vì vậy, khi tôi đến dự buổi họp lớp với trang phục giản dị và tao nhã, không ai trêu chọc tôi hoặc làm tôi cảm thấy ngượng ngùng. Ngược lại, mọi người vẫn nhiệt tình chào đón tôi như ngày xưa.
“Nguyệt Nguyệt, cuối cùng cậu cũng quay về nước rồi, chúng tôi nhớ cậu ch,et mất!”
“Phải, phải, ngay khi nghe Tiền Tiền nói cậu trở về, chúng tôi đã gọi cho cô ấy cả chục cuộc để nhắc cô ấy gọi cho cậu!”
Tôi ngồi giữa đám đông, nhấp một ngụm rượu vang đỏ và mỉm cười không nói gì. Tôi nhìn quanh phòng nhiều lần, nhưng không thấy hình bóng đó.
Vào lúc này, có người trong đám đông lên tiếng:
“Này, năm nay Tống Lăng lại không tham gia à?”
Sự im lặng bất ngờ bao trùm bữa tiệc. Một số người quay đầu nhìn tôi, sau đó họ dường như hiểu ra điều gì đó và bắt đầu nói về các chủ đề khác. Những câu hỏi dần chìm đi như những cơn sóng và rồi biến mất trong im lặng.
2.
Hai mươi năm trước, bố tôi đã thuê một người bảo vệ mới. Người bảo vệ mới này đem theo một cậu bé có gương mặt đẹp trai và đôi mắt dữ tợn giống ông ấy. Cả hai cùng đến sống tại biệt thự của gia đình tôi. Chúng tôi còn cùng đi học và về nhà với nhau.
Ngày đó tôi còn nhỏ, chỉ mới là đưa trẻ tám tuổi, và do sự yêu thương, chiều chuộng quá mức của bố nên tính cách tôi có phần hơi trẻ con. Tôi đã bắt Tống Lăng làm vệ sĩ nhỏ cho riêng tôi. Tôi tự hào khi điều này dường như làm tôi trở nên nổi tiếng trong trường.
Không biết khi nào tình cảm của tôi đối với Tống Lăng trở nên thay đổi, có lẽ là từ khi tôi vào trung học. Lúc đó, Tống Lăng trở nên ngày càng đẹp trai và mạnh mẽ hơn, đồng thời cũng cao hơn tôi nhiều. Tôi có chiều cao 168cm, chỉ vừa chạm đến vai anh ấy.
Chúng tôi thường cùng nhau trở về sau giờ học, và khi nhìn thấy hai cái bóng dưới ánh hoàng hôn, tôi vô thức tiến lại gần hơn, gần hơn nữa…
“Nguyệt Nguyệt” Tiền Tiền vỗ nhẹ lên vai tôi. Tôi tỉnh giấc
“Có chuyện gì vậy?”
“Từ sau khi tham gia buổi tiệc tốt nghiệp cấp ba, Tống Lăng chưa tham gia bất kỳ buổi họp lớp nào cả.” Tiền Tiền thì thầm vào tai tôi
Tôi gật đầu nhẹ “Ừm”
Sau đó tôi đứng dậy, “Mình đi vệ sinh một chút.”
Tôi biết, Tống Lăng đang hận tôi, cũng như hận kỷ niệm thời trung học. Dù sao thì tôi cũng từng dựa vào gia thế giàu có của mình và lợi dụng Tống Lăng, một người có cuộc sống khốn khổ và quá khứ đau buồn, hết lần này đến lần khác tôi ra lệnh cho anh ấy 1 cách vô lý.
Từ lúc tôi tám tuổi cho đến khi tôi mười tám, trong khoảng thời gian mười năm đó, Tống Lăng chưa bao giờ từ chối tôi lần nào, ngoại trừ lần đó.
Và nếu không nghe được câu nói “Biến đi, tránh xa tôi ra” thì gần như tôi đã quên mất rằng Tống Lăng cũng là một thiếu niên đầy kiêu ngạo và có lòng tự trọng. Nhớ lại những điều đó, cảm giác tội lỗi trong tôi càng ngày càng lớn thêm
Tôi cúi đầu đi về phía cửa ra và đang vươn tay để mở nó, bỗng có một người đẩy cửa mạnh từ bên ngoài vào.
Tôi hoảng sợ, trợn tròn đôi mắt, đập vào mắt tôi bây giờ là một cặp mắt đen vô cùng lạnh lùng.
Mười năm thật sự có thể thay đổi rất nhiều. Chàng trai mạnh mẽ và đẹp trai ngày nào giờ đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, nghiêm túc. Anh ấy đã cao hơn, mặc bộ vest đen trên người, bờ vai rộng, eo thon cùng đôi chân dài và đôi mắt sâu thẳm, đang nhìn chằm chằm vào tôi.
3.
“Lý Đình Nguyệt, thật sự là cậu à!” Người đàn ông khác ở cửa hào hứng kêu lên.
“Ừ,” tôi gật đầu, mỉm cười,
“Tề Thịnh, đã lâu không gặp.”
Nói xong, tôi phớt lờ ánh mắt đen sâu thẳm đang hướng về mình. Tôi tránh qua một bên và để họ đi trước.
Khi tôi đi ra ngoài, tôi vô tình nghe thấy giọng nói của Tề Thịnh ở phía sau,
“Tống Lăng, Lý Đình Nguyệt đã trở về, tại sao cậu không có bất kỳ phản ứng nào?”
Tôi siết chặt chiếc khăn giấy trong tay và mỉm cười. Anh ấy có thể phản ứng thế nào chứ? Điều đó chỉ khiến anh ấy nhớ lại quá khứ và giai đoạn khốn khổ của mình, và nó chỉ khiến anh ấy ghét tôi thêm một chút thôi.
Sự xuất hiện của Tống Lăng làm cho buổi tiệc này bỗng nhiên trở nên lặng im. Anh ngồi đối diện tôi.
Mọi người ở bàn ăn đều lén nhìn anh ấy, sau đó lại quay ra nhìn tôi, rồi họ lại tiếp tục ăn trong im lặng.
Có lẽ là do mối quan hệ đột nhiên bị đảo lộn đã làm cho họ bị bất ngờ. Dù sao thì tôi cũng đã từng là người đứng đầu
Tề Thịnh là người có tính cách ấm áp và khá hòa đồng với mọi người, khi cảm thấy không khí có chút cứng nhắc, anh ấy nhìn xung quanh một lượt và nói,
“Này, chúng ta chơi trò sự thật hay thử thách đi.”
Ý tưởng vừa nảy ra, mọi người đều vui vẻ đồng ý tham gia.
Sau khi rời khỏi bàn ăn, người đàn ông cao lớn vẫn đang ngồi đối diện tôi như trước. Anh ấy có đôi chân dài, tay chống cằm và ngồi tựa vào ghế sofa, đôi mắt hơi cụp xuống và nhìn tôi một cách tự nhiên, như thể không có chuyện gì.
Mỗi khi tôi ngước mắt nhìn lên, anh ấy luôn quay mặt nhìn đi nơi khác, làm tôi có cảm giác như mình đang gặp phải ảo giác vậy.
Sau khi ăn một vài món, không khí lúc này đã thoải mái hơn nhiều. Cho đến khi…
Chai bia ở trên bàn xoay tròn và dừng lại, miệng chai hướng về phía tôi, đáy chai hướng về phía Tống Lăng. Tôi nhìn lên và bắt gặp ánh mắt của anh ấy
4.
“Tôi trước, tôi trước!” Tề Thịnh thích thú nhìn chúng tôi và nói,
“Cả hai cậu đã có bao nhiêu mối tình rồi?”
Trò chơi này là sự thật hay thử thách với hai người bị phạt. Nói một cách đơn giản, 2 đầu chai bia chỉ vào tôi và Tống Lăng, và cả hai chúng tôi đều phải chịu phạt.
Mọi người đang vui vẻ nói chuyện bất ngờ trở nên yên tĩnh lạ thường, và bầu không khí lúc này trở nên ngột ngạt hơn.
Tiền Tiền ngồi bên cạnh và nắm chặt cánh tay tôi. Tôi vỗ nhẹ vào cánh tay cô ấy và nói,
“Không sao đâu, đi lấy giúp mình lấy một ly rượu vang đỏ.”
“Ồ, có chuyện gì vậy, sao lại do dự thế?”
Tề Thịnh vẫn đang thúc giục, “Có thì nói có, nếu không có thì nói không có, không việc gì phải xấu hổ cả.”
Khi nhìn về phía tôi, anh ấy còn đặc biệt nhấn mạnh 5 từ ” không có là không có “
Tôi hơi nghiêng đầu nghe, tự nhiên tôi cảm thấy buồn cười. Rồi tôi nghiêng đầu, nở một nụ cười và nhìn vào người chơi còn lại kia.
Tống Lăng vốn đã đẹp trai từ trước, và bây giờ sau mười năm, anh ấy càng trở nên đẹp trai hơn rất nhiều.
Dưới ánh đèn, người đàn ông có khuôn mặt hoàn mỹ, đường nét gương mặt sắc sảo, mịn màng, dáng người cao lớn và mạnh mẽ, như một tác phẩm nghệ thuật được nữ oa tỉ mỉ chạm khắc từng chi tiết.
Khi Tiền Tiền mang ly rượu vang đỏ đến cho tôi, Tề Thịnh nhận ra việc cố gắng thúc giục Tống Lăng không hiệu quả và anh ấy lại bắt đầu chuyển qua thúc giục tôi,
“Cậu có muốn tiếp tục trò chơi không, 2 người đang trì hoãn nó đấy!”
“3 người.” Vừa dứt lời, người đàn ông trên ghế sofa bỗng ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi nhấp một ngụm rượu, mỉm cười và nhìn anh ấy, “Một người Trung Quốc và hai người nước ngoài.”
Tất cả mọi người đột nhiên trở nên im lặng, đặc biệt là Tề Thịnh, ngay lập tức im lặng đến lạ thường, như 1 đứa trẻ ngoan vậy.
Tôi cố nhịn cười đến khi nói xong, lòng bàn tay tôi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Còn đôi mắt của Tống Lăng biểu lộ ra sự ngạc nhiên, có phần nào đó tức giận, ngay sau đó lại nhanh chóng trở nên bình thản cùng đôi mắt đen như sâu thẳm, không đáy, nhìn chằm chằm tôi.
Một lúc sau, anh ấy khàn giọng lên tiếng
“Không.”
Ha! Tôi cười khẩy trong lòng, Kim ốc tàng kiều. (nghĩa là chỉ thứ đẹp lộng lẫy nhưng cô đơn)