Chương 4 HOA ĐÃ QUA TAY NGƯỜI KHÁC
9
Ngày hôm sau, Bạch Sơ Kỳ bắt đầu chủ động làm lành với Thẩm Vọng Tân.
Tôi chẳng cần phải bày kế, Thẩm Vọng Tân đã tự biết cách tỏ ra quan trọng, lúc nào cũng giả vờ thân thiết với tôi mỗi khi Bạch Sơ Kỳ tới gần, nhưng lại giữ khoảng cách với chị ấy.
Bạch Sơ Kỳ tức giận, cậu ta lại quay sang dỗ dành.
Cảnh này chẳng khác gì nội dung trong những tin nhắn của bọn họ trước đây.
Hừ.
Hai người họ cứ chơi đùa với nhau, còn tôi thì tiếp tục vùi đầu vào làm bài tập.
Kiếp trước, tôi tốt nghiệp sư phạm, sau đó làm giáo viên trung học, mấy kiến thức này đối với tôi quá dễ.
Nhưng để chắc chắn, tôi vẫn phải làm bài tập nhiều hơn. Vì lần này, tôi không muốn chỉ dừng lại ở việc làm giáo viên cấp ba.
Chẳng mấy chốc, cả trường bắt đầu truyền tai nhau chuyện hoa khôi trường theo đuổi Thẩm Vọng Tân.
Đến tiết thể dục hiếm hoi, trời lại có nắng, tôi ngồi trên bãi cỏ, vừa phơi nắng vừa đọc sách, ánh sáng chiếu từ phía sau lưng.
Bỗng có tiếng người ngồi xuống phía sau và bắt đầu nói chuyện:
“Tôi đã bảo mà, sức hút của anh Vọng không đùa được đâu, đến hoa khôi trường cũng đổ rạp rồi.”
“Ôi giời, hoa khôi gì chứ, chẳng qua biết nhảy múa một chút, giành được vài giải, chẳng xứng với anh Vọng.”
Giọng Thẩm Vọng Tân đầy khoe khoang, không thể giấu nổi:
“Được rồi, được rồi, con gái mặt mũi mỏng, đừng nói vậy chứ.”
“Bạch Sơ Kỳ cũng theo đuổi tôi lâu rồi, cứ dây dưa mãi với cô ấy cũng không tốt, chuyện tỏ tình thì vẫn phải là đàn ông làm.”
Trong khi đó, giáo viên chủ nhiệm đã nghe tin đồn và gọi Bạch Sơ Kỳ vào văn phòng.
“Bạch Sơ Kỳ, dù em có thi nghệ thuật nhưng điểm văn hóa cũng rất quan trọng, em biết không?”
Nhìn gương mặt nghiêm túc của giáo viên chủ nhiệm, mặt Bạch Sơ Kỳ tái đi.
“Em hiểu rồi, thưa cô.”
Giáo viên chủ nhiệm không nói thẳng ra, chỉ nhấn mạnh tầm quan trọng của kỳ thi đại học rồi cho Bạch Sơ Kỳ ra ngoài.
Lúc này, tôi đã trở về từ sân thể dục, sau khi nghe hết màn khoe khoang của Thẩm Vọng Tân và đám bạn.
Bạch Sơ Kỳ vừa ra khỏi văn phòng, tôi kéo chị ấy ra một góc.
Thấy tôi, chị ấy lập tức ghét bỏ, hất tay tôi ra.
“Bạch Sơ Nguyệt, có phải mày mách lẻo không? Đừng tưởng ông bà nội đến thì mày có thể ỷ lại. Đó là nhà của bố mẹ tao, bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi bọn họ ra ngoài, cả mày nữa!”
Tôi chỉ biết cười: “…”
Lúc mua căn nhà này, bố mẹ thiếu tiền, đã vay của ông bà nội không ít.
Khi đó, ông bà nội nghe nói Bạch Sơ Kỳ có lớp học múa, nên cũng định cho tôi đăng ký một lớp năng khiếu mà tôi thích.
Ông bà nghĩ rằng, Bạch Sơ Kỳ có gì, thì tôi cũng phải có cái đó.
Dù cho nhà ở quê cách lớp học xa, việc đưa đón không tiện.
Nhưng rồi, vì mua căn nhà này, họ không còn đủ tiền để cho tôi tham gia lớp học năng khiếu nữa.
“Sổ đỏ đúng là mang tên bố mẹ, nhưng một nửa tiền nhà là của ông bà nội.”
“Vì thế, bố mẹ không có quyền cũng như không thể đuổi ông bà và tôi ra khỏi nhà, trừ khi mọi người muốn bị người ta dị nghị.”
Tôi kéo chị ấy lại để nói tiếp: “Tôi kéo chị ra đây là muốn nói, chúng ta đều bị Thẩm Vọng Tân lừa rồi.”
Bạch Sơ Kỳ sững người: “Ý mày là gì?”
“Thẩm Vọng Tân nói với tôi rằng cậu ta thích chị, nhưng vẫn cho tôi cơ hội theo đuổi cậu ta.”
“Rồi cậu ta lại nói với chị rằng cậu ta thích tôi, để chị theo đuổi. Cậu ta đang lừa cả hai chúng ta, muốn bắt cá hai tay.”
Bạch Sơ Kỳ vốn tự cao, điều chị ấy không chấp nhận nhất là bị lừa dối và chơi đùa.
Tiếc là, chị ấy không nhận ra sự ngu ngốc của mình.
“Tôi vừa nghe cậu ta nói, vài hôm nữa cậu ta sẽ tỏ tình với chị.”
Nói xong, tôi quay lưng bỏ đi.
Chẳng cần phải bày kế gì, Bạch Sơ Kỳ giỏi nhất là đâm vào điểm yếu của người khác.
Nhớ hồi tôi mới về thành phố, không lúc nào tôi ngẩng đầu lên nổi trước mặt chị ấy.
Lúc đó, tôi không hiểu vì sao chị lại ác cảm với tôi như vậy, rõ ràng chúng tôi là chị em ruột.
Dần dần tôi mới hiểu, vì bố mẹ không thích tôi, nên chị ấy cũng học theo họ.
Nhưng bây giờ, chuyện đó không còn quan trọng nữa.
Vì tôi cũng không còn thích họ nữa.
10
Rất nhanh, thời gian đã đến điểm tôi nhớ rõ nhất trong quá khứ.
Ngày sinh nhật của tôi.
Cũng là ngày sinh nhật của Bạch Sơ Kỳ.
Hôm đó gió rất lớn, các thầy cô đều đi họp.
Thẩm Vọng Tân đã chuẩn bị hoa tươi, bóng bay và quà tặng, đứng dưới tòa ký túc xá nữ để chuẩn bị tỏ tình với Bạch Sơ Kỳ.
Cậu ta nhờ người lên gọi Bạch Sơ Kỳ xuống.
Bạch Sơ Kỳ từ ban công ký túc nhìn thấy Thẩm Vọng Tân, nhưng mãi chẳng chịu xuống.
Chị ấy nhờ người nhắn lại: “Sơ Kỳ đang giận, nói lần trước bị gọi lên văn phòng chỉ có mỗi chị ấy, chị ấy thấy cậu không có trách nhiệm.”
“Phiền cậu bảo cô ấy, hôm đó tôi không biết cô ấy bị gọi lên văn phòng, tôi chỉ là…”
Thẩm Vọng Tân chưa nói hết câu, người kia đã quay lưng bỏ đi.
Để chứng tỏ mình có trách nhiệm, Thẩm Vọng Tân đứng dưới tòa nhà suốt một tiếng đồng hồ.
Xung quanh, rất nhiều người đứng xem.
Thẩm Vọng Tân giống như nhân vật nam chính trong tiểu thuyết, lớn tiếng gọi tên Bạch Sơ Kỳ và đọc lên những lời tỏ tình mà cậu ta đã viết trong ghi chú.
“Bạch Sơ Kỳ, từ lần đầu tiên gặp em, anh đã hoàn toàn chìm đắm, nhưng tình cảm càng sâu đậm thì anh càng nhút nhát…”
Tôi đứng lẫn trong đám đông, nghe cậu ta đọc hết những lời tỏ tình đầy cảm động.
Các bạn xung quanh tự động vỗ tay, reo hò, thúc giục Bạch Sơ Kỳ mau xuống.
Cuối cùng, Bạch Sơ Kỳ bước xuống, dáng vẻ kiêu kỳ, ngạo mạn.
“Thẩm Vọng Tân, cậu đúng là tự coi trọng bản thân quá đấy.”
“Chỉ đùa với cậu một chút thôi, mà cậu lại tưởng thật à?”
“Cậu nghĩ với cái thành tích kém cỏi, nhân cách tệ hại của mình, tôi thèm sao?”
“Chẳng trách bố mẹ cậu ly hôn, bỏ mặc cậu. Nếu tôi có một đứa con như cậu, chắc tôi chết quách đi cho xong.”
Câu nói cuối cùng như đâm thẳng vào tim Thẩm Vọng Tân.
Đám đông bỗng chốc im bặt.
Gương mặt Thẩm Vọng Tân cứng đờ, biểu cảm trở nên đáng sợ.
“Bạch Sơ Kỳ, cô lặp lại lần nữa xem.”
Bạch Sơ Kỳ hừ lạnh: “Tôi nói, bố mẹ cậu ly hôn rồi, cậu chỉ là đứa không có cha mẹ… Á!”
Chưa kịp nói hết câu, Thẩm Vọng Tân tức giận ném bó hoa vào mặt chị ấy: “Bạch Sơ Kỳ!”
Cậu ta phẫn nộ định lao tới, nhưng bị người khác giữ lại: “Bình tĩnh, bình tĩnh!”
Thẩm Vọng Tân kỵ nhất là ai nhắc đến bố mẹ cậu ta. Lúc này, dường như cậu ta muốn xé xác Bạch Sơ Kỳ thành từng mảnh.
Tôi chợt nhận ra, có vẻ như Thẩm Vọng Tân cũng không yêu Bạch Sơ Kỳ đến thế.
Có lẽ những thứ không thể có được mới là điều tốt đẹp nhất.
Cuối cùng, Thẩm Vọng Tân bị kéo đi.
Bạch Sơ Kỳ cũng hoảng hốt vội vàng chạy về ký túc xá.
Dưới đất, chỉ còn lại bó hoa hơi héo.
Giống hệt bó hoa cậu ta từng tặng tôi ở kiếp trước.