Chương 1 HÔN LỄ BẤT NGỜ CỦA NỮ PHỤ
1
【Sao Trình Hi vẫn chưa chịu rời sân khấu vậy trời?】
Khi Tùy Dự Tắc đeo nhẫn cưới cho tôi, trước mắt tôi đột nhiên hiện lên một loạt bình luận giống như từ livestream.
Tôi còn tưởng mình hoa mắt.
Chỉ trong khoảnh khắc tôi mất tập trung, ngón tay đeo chiếc nhẫn kim cương lạnh lẽo của tôi bị anh ta nắm chặt lại.
“Trình Hi, cô hối hận rồi?”
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đen lạnh lùng của Tùy Dự Tắc.
Giọng anh không nghe ra cảm xúc vui hay giận.
Khuôn mặt đẹp trai ấy vẫn lạnh nhạt như thường ngày.
Tôi liếc nhìn chiếc nhẫn kim cương to như quả trứng bồ câu trên tay mình.
Hối hận cái gì chứ?
Tôi đâu có ng,u!
Tôi vừa định mở miệng, thì lại thấy một loạt bình luận hiện ra.
【Không thể nào? Nam chính thực sự muốn cưới nữ phụ độc á,c này sao?】
【Chị gái phía trước đừng lo, nam chính sắp phát hiện Trình Hi là một kẻ dối trá xấu xa rồi!】
【Đúng rồi, nhờ có Trình Hi làm nền, Tùy Dự Tắc mới nhận ra ánh sáng rực rỡ của nữ chính Tư Du chứ!】
Khoan đã… Nữ phụ độc á,c?
Đang nói tôi sao?
Khoảnh khắc ấy, trong đầu tôi bỗng tràn ngập hàng loạt cốt truyện.
Thì ra thế giới tôi đang sống là một tiểu thuyết ngọt ngào đầy drama cổ điển.
Hôm nay là ngày cưới của tôi và nam chính Tùy Dự Tắc.
Nhưng tôi không phải nữ chính.
Mà chỉ là nữ phụ lòng dạ tham lam, lợi dụng anh ấy để trèo cao và giẫm đạp lên lòng tự tôn của anh.
Chẳng mấy chốc, Tùy Dự Tắc sẽ biết tôi là một kẻ l,ừa đảo hoàn toàn.
Anh ấy sẽ hủy bỏ đám cưới và gặp được định mệnh của đời mình, nữ chính Nguyễn Tư Du.
Còn tôi sẽ mặt dày bám lấy anh, phá hoại tình yêu của anh và nữ chính.
Cuối cùng, tôi sẽ ch,et trong một vụ tai n,ạn xe hơi.
Tầm nhìn của tôi lướt qua vai Tùy Dự Tắc, đã thấy phu nhân Tùy giơ tay ra hiệu ngăn người chủ trì, vẻ mặt giận dữ bước về phía tôi.
Tình hình không ổn!
Nếu đã vậy…
Tôi tiến lên một bước, ngẩng đầu nhìn người đàn ông quý phái lạnh lùng trước mặt.
“Dự Tắc, có một tin tốt em quên chưa nói với anh.”
Tôi vòng tay qua cổ Tùy Dự Tắc, trong ánh mắt ngạc nhiên của anh, tôi chủ động hôn lên khóe môi anh.
Bằng giọng nói ngọt ngào, tôi thì thầm bên tai anh:
“Em có thai rồi.”
2
Lời vừa dứt, bình luận lập tức bùng nổ với hàng loạt dấu chấm hỏi.
【??? Gì đây? Trình Hi lại có thai với nam chính sao?!】
【Tôi không tin đâu, nam chính chắc chắn luôn giữ mình trong sạch vì nữ chính, sao có thể ngủ với Trình Hi được!】
【Trình Hi đúng là đồ chuyên bịa đặt! Đợi mà xem, Tùy Dự Tắc sẽ sớm vạch trần cô ta thôi!】
Đúng là tôi đã nói dối.
Nhưng thì sao chứ?
Nguyên tắc sống duy nhất của tôi là phải nắm giữ vận mệnh trong tay mình.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Chỉ trong chớp mắt, phu nhân Tùy đã đứng trước mặt tôi.
“Dự Tắc, đây chính là người mà con khăng khăng đòi cưới sao? Nhìn rõ đi!”
Bà ta ném một xấp ảnh vào mặt tôi:
“Trình Hi căn bản không phải đại tiểu thư nhà họ Trình ở Lĩnh Nam.”
“Cô ta chỉ là một đứa trẻ mồ côi, giả mạo thân phận để tiếp cận con, chẳng qua là muốn lợi dụng con để trèo cao!”
“Mẹ đã sớm phản đối hai đứa bên nhau, mẹ chưa bao giờ nhìn sai người, Trình Hi có dã tâm! Bây giờ con tin chưa?”
Tùy Dự Tắc theo bản năng đưa tay bảo vệ bụng tôi.
Nhưng những tấm ảnh sắc nhọn vẫn móc rách chiếc váy cưới cao cấp của tôi, lộ ra lớp ngụy trang đang dần sụp đổ.
Tôi nhìn chằm chằm vào những bức ảnh ấy.
Nhìn thấy mình khi còn nhỏ, mặc đồ rách nát, bê khay cơm thừa, rụt rè ngồi trước cửa trại trẻ mồ côi.
Nhìn thấy mình trong chiếc váy cao cấp đi thuê, giả vờ tình cờ gặp Tùy Dự Tắc sau cánh gà sân khấu trường học, cố tình tỏ vẻ bất ngờ.
Bằng chứng rành rành, không thể chối cãi.
Một vụ bê bối lớn như vậy khiến đám cưới bị gián đoạn.
Khách khứa và phóng viên lần lượt vây quanh.
Tùy Dự Tắc dường như không để ý, chỉ lặng lẽ nhặt lại những bức ảnh rơi đầy đất.
Nhưng khi nhìn tôi, đôi mắt anh đỏ hoe ngay lập tức.
Cả giọng nói cũng mất đi vẻ bình tĩnh tự chủ thường ngày.
“Trình Hi, vậy là… những lời cô nói yêu tôi đều là giả sao?”
Tùy Dự Tắc ghét nhất là bị người khác lừa dối.
Hiện tại anh chắc hẳn đang rất tức giận.
Giận đến mức mắt đỏ lên, tay cầm những tấm ảnh cũng run rẩy.
Bình luận lại sôi nổi hơn bao giờ hết.
【Gấp quá! Nam chính mau nói đứa bé không phải con mình đi! Hãy cho tôi cảnh t,át Trình Hi một cái, đ,á cô ta ra khỏi nhà họ Tùy!】
【Haha, mặt Trình Hi tái mét rồi kìa, lần này thì không thể chối cãi nữa rồi!】
【Không phải chứ, các người đều nghĩ nam chính đang giận sao? Sao tôi lại thấy anh ấy trông còn uất ức nữa ấy.】
Tùy Dự Tắc không phải kẻ ngốc, cãi cố là việc làm ngu ngốc nhất lúc này.
Tôi bấu mạnh vào đùi mình, hít một hơi thật sâu, ép ra hai giọt nước mắt.
“Dự Tắc, đúng là em đã lừa anh, nhưng tất cả chuyện này em đều có thể giải thích.”
“Anh tin em đi, em thực sự yêu anh mà.”
Tôi đang đ,ánh cược.
Cược rằng Tùy Dự Tắc vẫn còn chút tình cảm với tôi.
Phu nhân Tùy đứng bên cạnh khinh thường hừ lạnh:
“Dự Tắc, chẳng lẽ con quên ba năm trước cô ta đã bỏ rơi con thế nào sao?”
3
Ba năm trước, tập đoàn Tùy thị rơi vào khủng hoảng.
Tùy Dự Tắc vừa tốt nghiệp đại học đã phải tiếp quản công ty để xử lý đống hỗn độn, nhưng lại gặp tai nạn.
Tin tức tổng giám đốc Tùy thị bị tai n,ạn xe, hôn mê có thể trở thành người thực vật bị truyền thông đưa tin rầm rộ.
Cổ phiếu tập đoàn Tùy thị lao dốc chỉ sau một đêm, đứng trước bờ vực phá sản.
Lúc đó, tôi – bạn gái của Tùy Dự Tắc – đã mua vé máy bay ra nước ngoài.
Trước khi lên máy bay, Tùy Dự Tắc lại tỉnh dậy.
Điện thoại tôi nhận được hàng chục tin nhắn từ anh.
【Hi Hi, anh tỉnh rồi.】
【Xin lỗi vì thời gian qua đã khiến em lo lắng.】
【Có một tin vui muốn nói với em, anh đã thuyết phục được mẹ, bà đồng ý để chúng ta kết hôn rồi!】
【Vậy nên, em nghĩ xem, có phải anh đã gặp may trong rủi không?】
【Anh nhớ em quá.】
…
【Hi Hi?】
【Em đang ở đâu?】
【Có chuyện gì xảy ra sao?】
【Nhìn thấy thì trả lời anh nhé.】
Tiếng thông báo lạnh lùng của chuyến bay vang lên, tin nhắn của Tùy Dự Tắc vẫn không ngừng tới.
Tôi tháo thẻ sim vứt đi.
Không quay đầu lại, biến mất khỏi thế giới của anh.
4
Tôi đã nghĩ rằng đời này sẽ không còn dính dáng gì đến Tùy Dự Tắc nữa.
Cho đến ba tháng trước, khi tôi được điều từ trụ sở công ty về Bắc Kinh, thăng chức làm Giám đốc thị trường khu vực Trung Hoa.
Ai ngờ, vừa nhận chức không lâu, dự án mới của đội tôi lại gặp trục trặc khi hợp tác với một công ty công nghệ mới nổi.
Tuy nhiên, tôi vẫn tìm mọi cách để có được lịch trình của người phụ trách công ty họ.
Trong bữa tiệc, tôi đã diễn tập trong đầu hàng trăm tình huống có thể xảy ra.
Điều duy nhất không ngờ tới chính là, người phụ trách Diệu Quang lại chính là Tùy Dự Tắc.
Khoảnh khắc nhìn thấy tôi, Tùy Dự Tắc đã bóp nát chiếc ly rượu trên tay.
Bỏ mặc người bạn bên cạnh đang trò chuyện, anh đi thẳng đến chỗ tôi.
“Trình Hi, cô làm sao còn mặt mũi xuất hiện trước mặt tôi?”
Có lẽ vì uống rượu, mắt anh hơi đỏ.
Tôi cúi đầu lấy ra một xấp tài liệu từ túi xách, nở nụ cười chuyên nghiệp:
“Tổng giám đốc Tùy, chào anh. Tôi đến đây để bàn chuyện hợp tác…”
Anh nhìn tôi chằm chằm, bất ngờ bật cười:
“Hừ, hợp tác? Được, rất tốt, bàn hợp tác.”
Thấy anh không từ chối ngay lập tức, tôi tranh thủ thời gian quý báu, nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề.
Tôi tự tin rằng với chiến lược hợp tác cùng có lợi như thế này, không doanh nghiệp nào có thể từ chối.
Tùy Dự Tắc im lặng lắng nghe tôi nói hơn mười phút.
Đến khi tôi kết thúc, anh đột ngột cúi xuống nắm lấy cổ tay tôi:
“Tại sao rời đi?”
Quá tập trung vào nội dung, tôi không nhận ra từ lúc nào mình đã bị anh kéo vào phòng nghỉ riêng.
Nhưng tôi vẫn không chớp mắt:
“Năm đó, gia đình tôi phá sản, cả nhà phải ra nước ngoài trốn nợ. Vì đi gấp nên…”
Tùy Dự Tắc cười lạnh, từng bước ép sát tôi:
“Gấp đến mức không để lại cho tôi dù chỉ một lời? Gấp đến mức ba năm trời ở nước ngoài không liên lạc lấy một lần?”
Tôi không còn đường lui, ngồi phịch xuống ghế sô pha.
Muốn đứng lên, lại bị anh đẩy xuống, giam cầm giữa hai cánh tay.
Tôi ngẩng đầu lên, cố gắng vùng vẫy:
“Đó là vì tôi đã đổi số điện thoại”
“Cho dù có đổi số, chúng ta từng yêu nhau bốn năm trời.”
Anh vạch trần lời nói dối vụng về của tôi một cách không khoan nhượng:
“Đừng nói với tôi rằng cô không nhớ số điện thoại của tôi!”
Hiếm khi thấy Tùy Dự Tắc bộc lộ cảm xúc mạnh mẽ như vậy.
Cúc áo cổ sơ mi của anh bị giật bung bằng một tay.
Từ góc độ này, tôi có thể rõ ràng thấy cơ ngực anh phập phồng vì thở dốc.
Có vẻ như… cơ thể anh còn tốt hơn ba năm trước.
Khoảng cách chỉ còn một bàn tay, hơi thở quấn quýt.
Nhịp tim tôi dần tăng tốc.
Quả nhiên, Tùy Dự Tắc vẫn là kiểu người tôi thích.
Ban đầu đã khát nước, giờ lại càng khô khốc hơn.
Môi anh như cất giữ dòng suối trong lành, cuốn hút tôi đến ch,et người.
Như thể quay trở về những ngày đại học say đắm.
Khiến người lạnh lùng ít nói như anh bị tôi trêu chọc đến mặt đỏ tía tai, áp lấy đầu tôi hôn không rời…
Dừng lại!
Không được nghĩ nữa!