Chương 1 TÔI LÀ NGƯỜI MẸ ĐỘC ÁC
Trong lễ đính hôn của con trai, nó dẫn về một người phụ nữ đã ly dị và từng ngồi tù, còn vì cô ta mà đánh con gái của bạn thân tôi. Tôi quay người tặng cho nó ba cái bạt tai:
“Những năm qua, mẹ đối xử với con quá tốt, khiến con quên mất mình họ gì. Từ hôm nay, mẹ chính thức cắt đứt quan hệ mẹ con với con.”
Tôi luôn đối xử nhẹ nhàng với đứa con trai duy nhất của mình là Bạch Cẩn Ngọc, ngay cả khi nó giấu tôi đi gặp bố ruột – một kẻ chẳng ra gì, tôi cũng chưa từng ngăn cản.
Nhưng tôi không ngờ, sự bao dung của tôi lại khiến nó đắc ý quên mình.
Vị hôn thê của nó là Lục Vô – con gái của bạn thân tôi. Hôm nay là ngày đính hôn của hai đứa.
Những bông hoa hồng còn đọng sương từ Ý được vận chuyển về, váy cưới của Lục Vô được may thủ công trong suốt ba năm rưỡi bởi một bậc thầy.
Cả tôi và bạn thân đều không có cuộc hôn nhân hạnh phúc, nên chúng tôi đã cố gắng tổ chức buổi lễ này để bù đắp giấc mơ tình yêu tuổi trẻ của mình.
Nhưng tất cả những điều đó đã bị chính tay con trai tôi phá hủy.
Nó dắt theo một người phụ nữ xa lạ, người này mặc chiếc quần jean trắng cũ, gương mặt trông đáng thương, bẽn lẽn đi theo sau Bạch Cẩn Ngọc.
Lục Vô nhìn tôi với ánh mắt khó xử, bạn thân tôi vỗ nhẹ tay con bé, khẽ lắc đầu với tôi. Những vị khách phía sau cũng trở nên im lặng, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Bạch Cẩn Ngọc và người phụ nữ không phù hợp kia. Nó vội vã kéo người phụ nữ đó đến trước mặt tôi, không quan tâm đến ánh mắt của mọi người.
Làm mẹ của Bạch Cẩn Ngọc suốt hai mươi tư năm, tôi hiểu nó quá rõ. Vì giữ thể diện cho bạn thân và Lục Vô, tôi cố nén cơn giận, mỉm cười nói:
“Cẩn Ngọc, hôm nay là ngày đính hôn của con, mẹ hy vọng con tỉnh táo một chút, có gì về nhà nói sau.”
Tiếc thay, con trai tôi là một kẻ ngốc đích thực, nó không nhìn ra sự giận dữ trong ánh mắt tôi, còn mang theo chút ngây thơ mà nói với tôi:
“Mẹ, con không yêu Lục Vô, con chỉ muốn ở bên An An. Cô ấy ngây thơ và tốt bụng, không giống một tiểu thư như Lục Vô, mẹ ơi, hãy cho con và cô ấy một cơ hội!”
Tôi hít sâu một hơi, thậm chí không dám quay lại nhìn sắc mặt của bạn thân.
“Lục Vô, con sao lại có thể sỉ nhục mẹ như vậy!”
Lục Vô chưa bao giờ phải chịu sự nhục nhã như thế này, huống chi những lời xúc phạm đó lại phát ra từ miệng của vị hôn phu danh nghĩa của mình. Con bé được nuôi dạy tử tế, trong tình cảnh này chỉ đỏ mắt nhưng vẫn giữ được phong thái đoan trang.
Người phụ nữ tên An An đó từ sau lưng Bạch Cẩn Ngọc ló đầu ra, sợ hãi xin lỗi:
“Xin lỗi cô Lục, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi sẽ nhường lại Cẩn Ngọc cho cô—”
“Câm miệng!”
Cả tôi và Lục Vô cùng lên tiếng.
Lục Vô lại nói:
“Cô là cái gì mà dám nói nhường với tôi?”
“Lục Vô, nếu cô có tức giận thì hãy nhắm vào tôi, đừng ức hiếp An An!”
Con trai tôi như một con chó điên đã uống thuốc, đột nhiên tiến lên đẩy ngã Lục Vô.
“Đủ rồi!”
Tôi đứng lên kéo Bạch Cẩn Ngọc lại, giọng nói chưa bao giờ nghiêm khắc như vậy. Đầu óc nó vì tình yêu mà rối loạn, cuối cùng cũng lặng im một chút, giọng khàn khàn gọi:
“Mẹ.”
Tôi lạnh lùng nhìn Bạch Cẩn Ngọc, buông tay khỏi nó.
Bạn thân tôi đỡ Lục Vô dậy, khi đi ngang qua tôi, bà ấy vỗ nhẹ vai tôi:
“Châu Châu, đừng giận trẻ con.”
Tôi quay lại nắm lấy tay bà ấy:
“Yên tâm, tôi sẽ cho cậu và Tiểu Vô một lời giải thích.”
Nói xong, tôi không thèm để ý đến Bạch Cẩn Ngọc đang cố nói gì đó, quay lưng lại với các vị khách:
“Hôm nay tôi còn có vài việc gia đình cần giải quyết, rất xin lỗi, buổi lễ đính hôn này đành phải hủy bỏ. Mong mọi người thông cảm. Lát nữa tôi sẽ sắp xếp xe đưa mọi người về. Khi nào giải quyết xong việc nhà, tôi sẽ đích thân xin lỗi mọi người sau.”
“Mẹ, mẹ có thể để con và An An đính hôn mà.”
Tôi lạnh lùng nhìn Bạch Cẩn Ngọc mà không chút cảm xúc:
“Con nhất quyết phải làm trò cười trước mặt các chú các bác sao?”
Sau khi cố gắng tiễn khách, tôi mới hạ gương mặt lạnh xuống, nói với Bạch Cẩn Ngọc đang đứng bên cạnh:
“Ba giờ chiều, mẹ đợi con ở tầng bốn, số ba, Bình Giang.”
“Mẹ!”
Tôi không thèm để ý đến nó, quay người rời đi cùng trợ lý.
Bình Giang Số Ba, tầng bốn là phòng tiếp khách riêng của tôi, ngoài việc dùng để gặp kẻ thù trong giới kinh doanh, tôi chỉ dùng nó để giải quyết một việc cá nhân duy nhất, đó là cuộc trò chuyện ly hôn với bố của Bạch Cẩn Ngọc – Tống Đình Thịnh.
Cuộc đời tôi – Bạch Châu, chỉ hối hận hai lần duy nhất: một lần là kết hôn với Tống Đình Thịnh, và lần nữa là bây giờ.
Tôi không ngờ bản thân mình lại sinh ra một đứa con trai ngu ngốc như vậy, lại còn nuôi dưỡng nó ăn ngon mặc đẹp đến tận bây giờ.
Chiều hôm đó, tôi mời bạn thân và Lục Vô cùng đến. Bạn thân khuyên nhủ tôi vài câu, bảo tôi đừng giận con cái:
“Hai đứa trẻ không có duyên phận cũng là lỗi của chúng ta, là người lớn, cậu cứ nói chuyện với Cẩn Ngọc một cách bình tĩnh thôi.”
“Điềm Điềm, cậu không cần phải giúp tôi bào chữa. Nó không muốn đính hôn, có cả đống thời gian để nói với tôi, tại sao phải đợi đến ngày đính hôn mới làm trò xấu mặt?”
Tôi hừ lạnh một tiếng:
“Chỉ là vì nó gặp lại cái tên bố vô dụng của nó vài lần, nên mới muốn cố tình làm tôi bẽ mặt thôi.”
Tôi nắm tay Lục Vô, giọng dịu dàng:
“Chuyện này, nhất định dì sẽ cho con một lời giải thích, Tiểu Vô, con yên tâm.”
Vành mắt Lục Vô vẫn hơi đỏ, nhưng tâm trạng đã bình tĩnh lại, ngược lại còn cười an ủi tôi:
“Dì Bạch, dì đừng quá tức giận, con với Bạch Cẩn Ngọc không làm vợ chồng thì vẫn là bạn.”
Đang nói chuyện, Bạch Cẩn Ngọc mang “chân ái” của nó đến gõ cửa bước vào. Trong mắt nó có chút e dè, nhưng lại giả vờ như không có gì, còn trơ trẽn hỏi tôi:
“Có gì thì nhà mình nói là được rồi, cần gì gọi thêm người ngoài?”
Sinh ra nó thà sinh một miếng thịt xá xíu còn hơn.
“Cẩn Ngọc, con có biết mẹ đang nghĩ gì không? Mẹ đang nghĩ, con thực sự là con ruột của mẹ sao? Con không thông minh, mẹ còn có thể chấp nhận, nhưng đến cả giáo dưỡng con cũng quên mất rồi. Mẹ thật muốn làm lại xét nghiệm ADN một lần nữ đấy!”
Sắc mặt Bạch Cẩn Ngọc thay đổi, nó cứng cổ không nói gì, nhưng An An sau lưng nó lại lên tiếng:
“Dì ơi, sao dì có thể nói con ruột của mình như vậy chứ.”
“An tiểu thư, tôi đang dạy dỗ con trai mình, mời cô đừng chen vào.”
“Mẹ, có giận thì giận con, đừng nhắm vào An An!”
Lúc này, tôi không còn thấy tức giận nữa, chỉ cảm thấy thật nực cười. Một đứa ngu ngốc như thế này có thể giữ nổi tài sản tôi để lại sao?
“Cẩn Ngọc, con lại đây, đứng gần mẹ chút.”
Bạch Cẩn Ngọc cắn răng, lết về phía trước vài bước, vừa đủ để tôi với tới. Tôi mỉm cười với nó, sắc mặt nó có chút thả lỏng:
“Mẹ, con biết mẹ giận, nhưng mà—”
“Bốp!”
Tôi giơ tay tát mạnh vào mặt nó.
Những năm qua tôi vẫn giữ thói quen tập thể dục, sức tay không nhỏ, một cái tát liền khiến đầu nó lệch sang một bên.
“Đừng, dì ơi—”
An An định lao tới, nhưng bị ánh mắt của tôi làm cho đông cứng tại chỗ, không dám động đậy.
Đây là lần đầu tiên tôi đánh Bạch Cẩn Ngọc từ khi nó lớn.
“Cái tát này, là mẹ thay mặt dì Đường Điềm của con mà đánh. Lúc con còn nhỏ, con ăn ở đều ở nhà dì ấy, những gì Tiểu Vô có, dì ấy đều chuẩn bị cho con một phần. Khi con bị ốm nhập viện trong khi mẹ đi công tác, chính dì ấy đã chăm sóc con suốt ba ngày không ngủ. Con có nghĩ đến cảm giác của dì ấy khi con làm chuyện này không?”
Bạch Cẩn Ngọc ôm mặt, đờ đẫn không nói gì, hiếm khi thấy nó có chút áy náy, có lẽ bộ não ngu muội của nó cuối cùng cũng bắt đầu hoạt động.
Tôi hít một hơi, đổi tay, lại tát thêm một cái nữa.
“Cái tát này là tôi thay mặt Tiểu Vô mà đánh. Con với Tiểu Vô là thanh mai trúc mã, hồi đại học con suýt thì bị thi rớt, đều là nhờ Tiểu Vô giúp con qua môn. Con với nó không làm được vợ chồng thì vẫn nên làm bạn bè. Nếu con có người mình thích, có thể sớm nói với mẹ, cớ gì phải đợi đến lễ đính hôn mới làm Tiểu Vô mất mặt.”
Bạch Cẩn Ngọc cau mày, lắp bắp nói:
“Tiểu Vô chỉ giả vờ tốt trước mặt mẹ thôi, mẹ không biết cô ấy đã đối xử với An An như thế nào đâu!”
Lục Vô không nhịn được lên tiếng:
“Anh đang nói bậy gì vậy, tôi thậm chí không quen biết cô An An này!”
“An An chính là nhân viên bị cô sa thải một cách vô lý.”
Lục Vô không nói nên lời:
“Tôi là tổng giám đốc tập đoàn, làm sao có thể nhớ hết từng nhân viên nhỏ bị sa thải được?”
“Tiểu thư Lục, ngày tôi bị sa thải, tôi đã tìm cô, nhưng cô bảo vệ đuổi tôi đi. Sao cô có thể không nhớ chứ?”
“Đúng vậy! Lục Vô, cô chỉ vì thấy tôi thích An An nên muốn trả thù cô ấy.”
Tôi thật sự không muốn nghe thêm những lời ngớ ngẩn từ nó nữa, không nhịn được lại tát thêm một cái.
Nó ôm mặt, kinh ngạc nhìn tôi:
“Mẹ, sao mẹ lại đánh con nữa?”
Tôi xoa xoa tay:
“Cái tát này coi như con hiếu thảo, thay mẹ chịu đòn. Con không được dạy dỗ tốt là lỗi của mẹ. Con làm ra những chuyện vô lễ như thế này chính là do mẹ đã thiếu sót trong việc giáo dục con. Mẹ đã quá khoan dung với con suốt bao năm qua, khiến con quên mất mình họ gì, ăn nhờ vào ai.”
Gương mặt trắng trẻo của nó nhanh chóng sưng lên, trong mắt hiện rõ vẻ tổn thương, buột miệng nói:
“Con đã biết rồi! Bố nói không sai, mẹ chẳng hiểu gì về tình cảm cả! Chả trách bố lại yêu người khác.”
Nói xong, Bạch Cẩn Ngọc cũng nhận ra mình lỡ lời, vội ngậm miệng, có phần hối hận nhưng không chịu mở miệng xin lỗi.
Từ trước đến giờ người vẫn luôn bênh nó – Đường Điềm lần này thật sự giận dữ, lạnh giọng hỏi:
“Bạch Cẩn Ngọc! Con ăn nói với người mẹ đã sinh ra và nuôi nấng con như vậy sao?”
Nhìn vẻ mặt nó giống hệt Tống Đình Thịnh, lòng tôi càng bùng lên ngọn lửa giận dữ.