Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Ngôn Tình VỤNG TRỘM KHÔNG THỂ GIẤU Chương 5 VỤNG TRỘM KHÔNG THỂ GIẤU

Chương 5 VỤNG TRỘM KHÔNG THỂ GIẤU

3:55 chiều – 04/10/2024

16

Cảnh sát hành động rất nhanh. Họ đã tìm thấy bằng chứng cho thấy Lâm Thư Lệ đã mua loại thuốc chứa thành phần kích dục. 

Bằng chứng này củng cố tội danh của anh ta. Kết quả cuối cùng vẫn phải chờ phán quyết của tòa án.

Ngày Lâm Thư Lệ bị cảnh sát bắt đi, tôi đã gọi điện cho Hạ Thư.

Tôi giải thích mọi chuyện rõ ràng với cô ấy, bao gồm cả những rắc rối giữa tôi và Lâm Thư Lệ hồi đại học.

Ban đầu, Hạ Thư khó tin nổi, nhưng sau khi nghe tôi nói xong, cô ấy bật khóc sợ hãi.

“Miểu Miểu, tớ xin lỗi! Tớ thật sự không nghĩ rằng anh ta lại là một kẻ tồi tệ như vậy.” 

“Hôm đó tớ cũng uống khá nhiều, Lâm Thư Lệ bảo không thể đỡ cả hai, anh ta muốn đưa cậu lên xe trước rồi mới quay lại đón tớ.”

 “Tớ hoàn toàn không nghĩ gì xấu cả…”

“Đây không phải lỗi của cậu.”

Hạ Thư nức nở: 

“Tớ phải cảm ơn cậu, anh ta trước mặt tớ luôn tỏ ra tử tế, tớ không hề ngờ rằng anh ta lại có thể làm chuyện điên rồ như vậy.” 

“Tớ sẽ chia tay ngay!”

“May mà mọi chuyện lộ ra sớm. Tớ không dám tưởng tượng, nếu tớ cưới anh ta, cuộc hôn nhân sẽ kinh khủng đến mức nào.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Ban đầu, tôi còn sợ Hạ Thư yêu Lâm Thư Lệ quá sâu đậm, sẽ khó chấp nhận sự thật này.

May mắn thay, cô ấy đủ tỉnh táo và lý trí.

“Cũng may là tớ chưa nói gì với gia đình về tụi tớ, nếu không chắc chắn sẽ rắc rối to. Mẹ tớ chắc chắn sẽ ép tớ kết hôn với người bà chọn.”

Tôi chợt rùng mình.

Suýt nữa thì quên mất chuyện này.

“Dạo này dì có giục cậu đi xem mắt không?”

“Ngày nào cũng giục, tớ sắp nổ tung rồi. À đúng rồi, mấy hôm trước bà còn định sắp xếp cho tớ đi xem mắt với anh trai cậu.”

“ Vì nể mặt nên tớ chưa dám từ chối thẳng, cậu có thể nói với anh trai cậu từ chối giúp tớ không, để đỡ tốn thời gian của cả hai?”

Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu tôi.

Đúng là những ý tưởng “điên rồ” không thiếu.

“Bạn yêu quý, giúp tớ chuyện này đi, đồng ý với bà ấy đi.”

Hạ Thư ngơ ngác: 

“Ơ… Cậu à, tớ vừa mới chia tay, tớ không vội kiếm người mới đâu. Anh trai cậu thì đúng là đẹp trai thật, nhưng trông anh ấy lạnh lùng, khó nắm bắt lắm, tớ không thích kiểu đó.”

“Tớ thích.”

Hạ Thư há hốc mồm:

 “Hả?”

“Đừng lo, khi đến lúc, tớ sẽ thay cậu đi.”

17

Tôi kể cho Đoạn Trầm nghe về kế hoạch của mình.

Biểu cảm của anh có chút khó tả, nhưng vẫn phối hợp với tôi, đồng ý đi xem mắt như kế hoạch.

Mẹ tôi có chút khó chịu khi biết Hạ Thư đã có bạn trai, nhưng chúng tôi đều thống nhất giấu bà chuyện về Lâm Thư Lệ. 

Vì bà Hàn đã nhiệt tình giới thiệu, mẹ tôi cũng ngại không thể nói thẳng rằng “con gái bà ấy đã có bạn trai”, nên chỉ nhắc nhẹ với anh tôi.

“Con bận thì không sao, để mẹ từ chối khéo giúp con…”

“Con có thể đi gặp.”

Mẹ tôi ngẩn người. Bà không ngờ rằng anh tôi lại đồng ý đi xem mắt.

Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, tôi diện đồ đẹp và đến nhà hàng Tây đã hẹn trước.

Không lâu sau khi tôi ngồi xuống, cửa nhà hàng mở ra, và tôi thấy Đoạn Trầm bước vào, dáng vẻ tự tin như mọi khi.

Chúng tôi nhìn nhau, nở một nụ cười hiểu ý.

Sau khi ngồi xuống, Đoạn Trầm bắt đầu thu dọn dao nĩa trên bàn: 

“Anh nghĩ nên dẹp mấy thứ này đi xa một chút, anh sợ lát nữa có người không giữ được bình tĩnh.”

Nghe có lý thật.

Tôi nhanh chóng đẩy hết dao nĩa ra xa, lấy khăn giấy bọc lại và giấu sau lưng.

Phục vụ bàn nhìn chúng tôi vài lần.

Có lẽ thấy chúng tôi ăn mặc lịch sự nên họ không cảnh giác, nếu không có khi họ nghĩ chúng tôi đến đây để ăn cắp dao nĩa cũng nên.

Vài phút sau, một người phụ nữ đeo kính râm và quấn khăn trông rất bí mật lén lút bước vào nhà hàng.

Cô ấy cúi người, đi vòng qua chỗ chúng tôi và ngồi vào dãy bàn bên cạnh.

Tôi đá chân Đoạn Trầm dưới bàn.

“Khán giả đã đến rồi.”

Đoạn Trầm gọi phục vụ đến để gọi món.

Khi thức ăn được bưng ra, tôi cố gắng tạo dáng thục nữ, chống cằm nhìn anh ấy với ánh mắt đầy tình cảm.

Đoạn Trầm bật cười: 

“Không cần nhìn anh như vậy đâu, mẹ ngồi ở chỗ đó không thấy biểu cảm của em đâu.”

Tôi nghiến răng nói nhỏ: 

“Em phải làm gì đó chứ, dao nĩa thì giấu mất rồi, em ăn kiểu gì?”

Thế là Đoạn Trầm lại gọi phục vụ đến. Lần này anh yêu cầu hai đôi đũa.

Khi tôi gần ăn hết một đĩa mì thì mẹ tôi tháo kính râm, mặt đầy tức giận, bước nhanh tới.

“Anh con đi xem mắt, còn con ở đây làm loạn cái gì!”

“Cô gái người ta chưa đến, con đã ăn hết đồ rồi, con là ma đói đầu thai đấy à?”

“Con có thể phá hỏng lần này, nhưng chẳng lẽ con định không cho anh con lấy vợ mãi sao?”

Tôi bị mẹ quát, rụt cổ lại. Những lời đã chuẩn bị sẵn đột nhiên chẳng biết nói sao nữa.

Vì tôi thấy, không hiểu sao, mắt mẹ lại hơi đỏ. Tôi chưa nói gì mà bà đã buồn rồi sao?

Tôi quay sang nhìn Đoạn Trầm cầu cứu.

Nhưng anh chỉ cười nhẹ, đôi mắt như một con cáo, lấp lánh sự gian xảo, dường như đang nói:

“Kế hoạch tệ hại của em, tự em giải quyết đi.”

Tôi cứng rắn nói: 

“Về phía cô gái… cô ấy rất hài lòng với buổi xem mắt này. Còn anh, anh thấy sao?”

Đoạn Trầm bật cười thành tiếng:

 “Ừ, anh cũng rất hài lòng.”

Mẹ tôi ngơ ngác, không hiểu gì.

“Con đang nói cái gì thế? Cô Hàn con gái đã đến đâu mà hai đứa bảo là hài lòng? Cô Hàn có nói gì không?”

Tôi lùi lại, tay che trước mặt làm động tác phòng thủ: 

“Cô ấy sẽ không đến đâu. Người đi xem mắt với anh con chính là con.”

18

Mẹ tôi như bị đứng hình, cả não trái lẫn não phải đều ngừng hoạt động.

Bà há miệng, hai tay vung vẩy trong không trung như thể cơ thể không còn kiểm soát được nữa.

“Ý con là gì?”

Đoạn Trầm cuối cùng cũng đứng dậy, đưa tay kéo mẹ ngồi xuống bên cạnh.

“Mẹ, con và Miểu Miểu yêu nhau, bọn con đang ở bên nhau.”

Mẹ tôi nhìn tôi ngơ ngác.

Tôi cứ tưởng ngay sau đó bà sẽ nổi khùng lên, cầm ly nước ném vào đầu tôi.

Thế nhưng, bà chỉ thắc mắc:

 “Từ bao giờ vậy? Hai đứa giấu mẹ bao lâu rồi? Lần trước mẹ hỏi, con còn nói không có tình cảm với Miểu Miểu cơ mà?”

Đoạn Trầm cười: 

“Vừa mới bắt đầu thôi mẹ, trước đây Miểu Miểu không cho con có tình cảm với cô ấy.”

Giờ thì đến lượt tôi bối rối, cảm giác như đầu mình vừa bị xoay vòng.

Tôi giơ tay làm động tác tạm dừng:

 “Dừng lại, hai người đang nói gì vậy? Sao con nghe không hiểu gì hết?”

Mẹ tôi lườm tôi một cái, rồi sau một lúc mới nói:

 “Trước hết, mẹ phải thừa nhận rằng mẹ đã từng lén đọc nhật ký của con.”

Tôi: “Hả?”

“Nhưng con không được giận mẹ, chuyện này đã xảy ra từ nhiều năm trước rồi, vào khoảng thời gian sau khi chú Đoạn con mất, và mẹ cũng đã bị quả báo rồi.”

“Mọi chuyện của con, con viết hết vào nhật ký. Chuyện con thích Đoạn Trầm, mẹ đã biết từ lâu rồi.” 

“Hai đứa sống chung với nhau từ nhỏ, Đoạn Trầm lại xuất sắc như vậy, con có tình cảm với anh con cũng không có gì lạ.”

“Người ta nói đọc trộm nhật ký của con là hành động của một người mẹ tồi, và đúng thật là mẹ đã bị trừng phạt.”

 “Kể từ khi biết được tâm tư của con, mẹ lo lắng suốt ngày, cứ nghĩ mãi, sợ con chỉ muốn cưới anh con và cũng lo hai đứa vì thế mà làm rạn nứt tình cảm anh em, khiến gia đình không còn yên ổn nữa.”

“Ban đầu mẹ thấy rất hoang đường, nhưng bốn năm đại học, con không yêu đương, chẳng có một người bạn nam thân thiết nào. “

 “Thế là mẹ bắt đầu nghĩ, nếu hai đứa thật sự ở bên nhau thì cũng tốt, ít nhất vấn đề hôn nhân của hai đứa cũng được giải quyết, và gia đình mình vẫn là một.”

“Trùng hợp là anh con cũng độc thân, mẹ mới hỏi dò vài lần, nhưng lần nào nó cũng nói chỉ coi con như em gái, mẹ cũng hết cách, chỉ còn biết hy vọng con sớm thích người khác.”

Tôi ngẩn người một lúc lâu. Hóa ra mẹ tôi đã biết chuyện tôi thích Đoạn Trầm từ lâu.

Hóa ra việc bà cứ hối thúc tôi đi xem mắt không phải vì bà thật sự muốn tôi lấy chồng sớm, mà là vì bà lo tôi sẽ đau khổ trong mối tình đơn phương này.

Mũi tôi cay xè, nước mắt bỗng chảy ra làm mờ đi tầm nhìn.

“Nhưng… mẹ không sợ người ta bàn tán sao? Hồi chú Đoạn mất, mọi người nói chuyện khó nghe lắm…”

Mẹ tôi lau nước mắt, dứt khoát nói:

 “Mẹ sợ gì chứ? Mấy người không liên quan nói gì thì có can hệ gì đến mẹ, điều quan trọng nhất là hạnh phúc của con mẹ.” 

“Hơn nữa, nếu có ai dám nói điều gì không hay, A Trầm có để yên không?”

Đoạn Trầm nghiêm túc nói:

 “Chắc chắn không. Con sẽ không để chuyện đó xảy ra. Nếu có ai nói xấu về mẹ và em, con nhất định sẽ dùng pháp luật để trừng trị.”

Cuộc trò chuyện cứ như vậy, vừa khóc vừa cười. Bữa ăn khiến cảm xúc của tôi biến động như ngồi trên tàu lượn siêu tốc.

Sau khi đưa mẹ về nhà, Đoạn Trầm lái xe đưa tôi đi hóng gió.

Anh cười nói đùa: 

“Xét về mặt kỹ thuật, đây là lần hẹn hò đầu tiên của chúng ta mà ba mẹ đã biết, thật đáng để kỷ niệm.”

Tôi hờn dỗi, không trả lời.

“Giận gì thế, từ nãy đến giờ sao em không nói gì cả.”

“Tại sao anh không nói cho em biết trước rằng mẹ chấp nhận việc bọn mình ở bên nhau?”

Đoạn Trầm vẫn nhìn thẳng về phía trước, điềm nhiên đáp: 

“Anh nói thì em sẽ đồng ý ở bên anh sao? Làm sao anh biết được em ở bên anh vì thích anh, hay chỉ vì muốn làm mẹ vui lòng.”

Tôi nghẹn lời.

Tôi không ngờ, hóa ra Đoạn Trầm lại lo nghĩ về điều này. 

Anh ấy tinh tế vậy sao?

Đoạn Trầm, ông chủ trẻ tuổi đầy bản lĩnh và trưởng thành, lại có thể thuần khiết trong chuyện tình cảm như thế.

Tôi lúng túng nói:

 “Tất nhiên là vì em thích anh. Em đã nói rồi, em rất nghiêm túc mà.”

Đoạn Trầm nhướn mày:

 “Nghiêm túc đến mức viết hết những gì xảy ra hôm nay vào nhật ký luôn sao?”

Nhắc đến nhật ký làm tôi bực mình.

“Anh cũng không lén đọc nhật ký của em đấy chứ?”

Anh liếc mắt nhìn tôi:

 “Anh cũng mới biết hôm nay, hóa ra em đã ghi lại việc thầm thích anh từ năm mười tám tuổi.”

“Nếu biết sớm hơn, thì vào sinh nhật mười chín tuổi của em, anh chắc đã không bỏ qua cho em rồi.”

Mặt tôi nóng bừng lên.

“Không bỏ qua thế nào cơ?”

“Muốn biết không?”

Tôi gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

Đúng lúc dừng xe chờ đèn đỏ, Đoạn Trầm nắm lấy tay tôi, khẽ hôn nhẹ vào đầu ngón tay, giọng thì thầm đầy quyến rũ:

“Vậy tối nay chúng ta đừng về nhà nữa.”

【Hết】