Chương 2 TỪ CHỐI LÀM KIẾP NẠN CỦA ANH
4
Có được mười vạn này, tôi đã cảm thấy may mắn lắm rồi. Còn về Cố Thừa Trạch, anh ta thích tìm bạch nguyệt quang thì cứ việc, thích nuôi chim vàng anh ta cũng chẳng liên quan đến tôi nữa.
Nhưng tôi lại thoáng thấy vẻ mặt của Thẩm Chiêu ngày càng tối tăm.
Nhớ đến lời dặn dò của dì, tôi toát mồ hôi hột.
Chân run run, đang tính cách chạy thoát.
Thì nghe anh ấy hỏi: “Mười vạn mà em đã đồng ý yêu đương rồi à? Vậy thử với năm trăm vạn xem sao.”
Tôi cạn lời: “Em không phải là người ham tiền như vậy.”
“Một năm.”
“Thỏa thuận!”
5
Tôi rời đi, dường như không để lại chút ảnh hưởng gì với Cố Thừa Trạch.
Anh ta cũng không quay về chùa.
Gặp lại anh ta sau một tháng, là trong buổi ra mắt sản phẩm mới của công ty Cố thị.
Hứa Mạn Đình đứng ngay bên cạnh anh ta, những người tinh ý đã nhận ra tôi đã bị thay thế.
Phóng viên lập tức hỏi tôi đã đi đâu.
Trước những câu hỏi không muốn trả lời, Cố Thừa Trạch hoàn toàn có thể từ chối hoặc chuyển hướng câu chuyện.
Nhưng anh ta lại thản nhiên trả lời, giọng lạnh lùng: “Chỉ là một người không quan trọng, xin đừng đề cập đến người không liên quan trong buổi họp báo này.”
Tôi nhìn chiếc thẻ ngân hàng trong túi, mọi cơn giận dữ dường như biến mất.
Đột nhiên, điện thoại reo lên.
Là Thẩm Chiêu.
Sau khi anh ấy đưa tôi đi, liền thuê tôi với mức lương cao để yêu đương với anh ấy.
Nhưng rồi sau đó, anh ấy chẳng xuất hiện nữa.
Thỉnh thoảng chỉ nhắn vài câu trên WeChat.
Tôi cũng không quan tâm lắm, dù sao anh ấy trả quá nhiều.
“Em đang ở đâu?”
Tôi ngoan ngoãn trả lời: “Ở nhà.”
Bên kia im lặng hồi lâu, tôi thậm chí còn nghe được tiếng thở mạnh của anh ấy.
Anh ấy nhắc lại chữ “nhà.”
Rồi cười nói: “Tối nay, đi dự tiệc với tôi, người của tôi sẽ đến đón em.”
6
Người của Thẩm Chiêu đến rất nhanh.
Họ dẫn tôi đi chọn trang phục, chọn đến hoa cả mắt.
Tôi vừa định chọn một chiếc váy dễ thương, stylist đã cầm lấy từ tay tôi.
Cô ấy chống cằm, nhìn tôi từ trên xuống dưới.
Cuối cùng đưa cho tôi một chiếc váy gợi cảm.
“Khuôn mặt của cô trông lạnh lùng, có vẻ quyến rũ, không hợp với phong cách dễ thương, thay cái này đi.”
Chuyên viên trang điểm lại dựa trên chiếc váy, thiết kế cho tôi một kiểu trang điểm độc nhất vô nhị.
Cho đến khi họ đưa tôi lên xe, tôi vẫn chưa kịp phản ứng.
Thẩm Chiêu bảo tôi đi dự tiệc cùng anh ấy, nhưng chính anh ấy vẫn chưa đến.
Tôi đi dạo một vòng quanh tiệc, ăn uống no nê.
Thẩm Chiêu vẫn chưa xuất hiện.
Vừa quay người lại, tôi thấy Hứa Mạn Đình đang cầm ly rượu vang, ánh mắt dừng lại trên chiếc váy của tôi .
Tiếng của bạn cô ấy khá lớn, dù đứng cách một đoạn tôi vẫn nghe rõ mồn một.
“Cô ta có phải là cái đuôi bám theo Cố thiếu không? Cách đây không lâu, Cố thiếu còn công khai nói cô ta là người không quan trọng, vậy mà vẫn còn mặt mũi đến đây.”
Ánh mắt của mấy cô gái ấy bỗng chốc đều tập trung vào tôi.
Có người kêu lên ngạc nhiên.
“Chiếc váy này… không phải là chiếc mà Mạn Đình không mua được sao?”
“Bản thiết kế của chiếc váy này mất ba năm để hoàn thành, và tốn thêm một năm để làm thủ công, giá trị không thể định đoán, cả thế giới chỉ có một chiếc. Sao cô ta có thể mua được?”
Bỗng một người khác nói nhỏ: “Cô ấy đẹp thật, trông như ngôi sao nổi tiếng trên tivi vậy!”
Dưới ánh nhìn của mọi người, người kia liền im bặt.
Tôi cúi xuống nhìn chiếc váy.
Hóa ra chiếc váy này giá trị đến vậy.
Hứa Mạn Đình siết chặt ly rượu, ánh mắt tối sầm lại, rồi bất ngờ tiến đến chỗ tôi.
Cô ấy mỉm cười thân thiện.
“Phối Phối, cậu cũng được mời đến đây à? Thừa Trạch dạo này bận lắm, nhưng tối qua anh ấy đặc biệt cử người mang thiệp mời cho mình, còn đích thân chọn chiếc váy này cho mình nữa.”
Bạn cô ấy lập tức tâng bốc.
“Wow, Mạn Đình, Thừa Trạch đối với cậu tốt thật đấy!”
Tôi gật đầu ra vẻ hiểu ra: “Nhưng mà váy này không hợp với cậu đâu, Cố Thừa Trạch thật sự quan tâm đến cậu à?
“Nếu anh ta quan tâm thật, sao bữa tiệc hoành tráng như vậy lại không cho cậu trang điểm?”
Mặt cô ấy tối sầm lại, theo phản xạ đưa tay lên che mặt.
Nhìn thấy lớp trang điểm của tôi, trong mắt cô ấy bừng lên sự ghen tị.
Bạn bè cô ấy vội vàng an ủi.
Chẳng qua chỉ là những lời như “cậu không trang điểm mà vẫn đẹp” thôi.
Nhưng ai mà tin?
7
Hứa Mạn Đình đúng là không trang điểm.
Vì Cố Thừa Trạch ghét phấn son.
Cô ấy không muốn bị anh ta ghét bỏ.
Khi ở bên anh ta, tôi lúc nào cũng ăn mặc giản dị, mặt mộc.
Bữa tiệc quá nhàm chán, tôi quay người đi, định đi vệ sinh. Tôi định nếu lúc ra mà Thẩm Chiêu vẫn chưa đến, tôi sẽ về.
Nhưng khi bước ra, tôi lại thấy Hứa Mạn Đình đã đứng đợi sẵn.
Cô ấy hỏi như đã biết câu trả lời: “Phối Phối, cậu giận rồi à? Chẳng phải chúng ta là bạn thân nhất sao? Cậu nói như thế lúc nãy, thực sự là quá đáng rồi.”
Đúng, cô ấy là người bạn thân nhất của tôi hồi đại học. Nhưng sau vụ tai nạn xe khi tôi tốt nghiệp, cô ấy như biến mất khỏi thế gian.
Cho đến một tháng trước, khi tôi nhìn thấy cô ấy trong căn phòng đó.
Mới biết, hóa ra cô ấy chính là bạch nguyệt quang của Cố Thừa Trạch.
“Bây giờ thì không còn nữa rồi.”
Nói xong, tôi quay người định rời đi.
Cô ấy vội vàng đưa tay ra giữ chặt cánh tay tôi.
“Phải cậu đứng ở cửa phòng bao hôm đó không?
“Hôm đó mình quá vội, chỉ nhìn thấy Thừa Trạch, không cố tình phớt lờ cậu đâu… Nếu cậu giận thì trách mình cũng được.”
Cô ấy cắn chặt môi, đôi mắt bắt đầu đỏ hoe, khuôn mặt đầy vẻ tội lỗi và uất ức.
Một dáng vẻ nhẫn nhịn, đáng thương.
Tôi siết chặt tay.
Chưa kịp nói gì.
Một nhóm người bỗng xuất hiện từ góc khuất.
Người đi đầu quá quen thuộc với tôi.
Dáng người anh ta cao lớn như cây tùng, đầy kiêu hãnh. Anh ta bước ngang qua tôi, đi thẳng đến bên cạnh Hứa Mạn Đình, dịu dàng vuốt tóc cô ấy.
Hành động của anh ta đầy nhẹ nhàng, khác hẳn thường ngày.
“Em không sai, không cần phải xin lỗi.
“Hơn nữa, tôi với cô ta chẳng có gì liên quan.”
Ánh mắt lạnh lùng của anh ta lướt qua tôi, rồi bỗng khựng lại.
Anh ta nhếch môi khẽ nói: “Quá tầm thường.”
8
Tôi vẫy tay: “Khách sáo thôi mà.”
Phía sau anh ta, chính là nhóm người đã có mặt trong phòng bao hôm đó. Một người trong số họ thì thầm: “À… Ôn Hy, hôm đó cậu có mặt à…
“Lúc đó bọn mình nói một vài chuyện, cậu không nghe được gì chứ?”
Tôi không né tránh, nhìn thẳng vào họ.
“Nghe thấy chứ.
Cả hai tai đều nghe thấy.
Các cậu nói tôi không bằng bạch nguyệt quang của Cố Thừa Trạch.
Các cậu nói các cậu đã không ưa tôi từ lâu rồi.
Các cậu còn chúc mừng Cố thiếu đã thoát khỏi cái hố lửa.”
Tôi chỉ vào từng người.
Ai nói gì, tôi đều nhắc lại y nguyên.
Tôi chẳng có tài cán gì, chỉ được mỗi cái nhớ dai, hẹp hòi. Mấy người kia mặt mày xám xịt.
Ánh mắt của Cố Thừa Trạch dường như dừng lại trên mặt tôi rất lâu.
Hứa Mạn Đình cố ý khoác tay anh ta, nũng nịu: “Chuyện này đều tại em, nếu hôm đó em thấy Phối Phối đứng ngay cửa, kéo cô ấy vào thì có lẽ cô ấy đã không giận mà bỏ đi, rồi lâu như thế không quay lại.”
“Chỉ là em không ngờ, người đứng nghe lén ngoài cửa hôm đó lại là Phối Phối…”
Quả nhiên, vừa nói xong… Ánh mắt lạnh như băng của Cố Thừa Trạch lướt qua tôi.
“Ôn Hy, tôi nghĩ tôi không mời cô đến đây, càng không bảo cô bắt nạt Mạn Đình.
“Bảo vệ, đưa cô ấy ra ngoài.”
Giọng anh ta lạnh lùng đến đáng sợ, tôi ngẩn ngơ nhìn anh ta. Bỗng chốc, mọi cảm xúc trước đó tan biến như mây khói.
Anh ta không xứng.
Đột nhiên, từ phía sau vang lên một giọng nói lạnh lẽo.
“Tôi mời cô ấy.”
“Ai cho các người cái gan để bắt nạt cô ấy khi tôi không có ở đây?”
9
Mọi ánh mắt đều hướng về phía người vừa nói, Thẩm Chiêu mỉm cười, nhưng trong nụ cười có ẩn chứa sự nguy hiểm.
“Tôi mời ai, cần phải xin phép em họ à? Trong thành phố này, ai dám bắt anh ta phải xin phép?
Không ai dám nói thêm, vài người vội vàng làm dịu tình hình, liên tục xin lỗi.
Nhưng Thẩm Chiêu không để tâm.
“Người khác xin lỗi thì có ích gì? Người bắt nạt Phối Phối, chẳng phải là em họ của tôi sao?”
Ánh mắt của Cố Thừa Trạch lướt qua mặt tôi, nhưng chẳng dừng lại lâu.
Anh ta bình thản nói: “Xin lỗi, là tôi đã đi quá giới hạn.”
Đối với những chuyện không quan trọng, anh ta luôn tỏ ra thờ ơ, Thẩm Chiêu bước đến bên tôi, trước bao ánh mắt, anh ấy chìa tay ra.
Tôi đặt tay lên tay anh ấy.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng đó.
“Cố thiếu, anh… anh bị người ta cướp mất rồi sao?”
Ánh mắt Cố Thừa Trạch chỉ chăm chú nhìn vào bàn tay đang đan vào nhau của chúng tôi.
“Cuối cùng, cô vẫn không nghe lời tôi.”
Sau ba năm ở bên anh ta, tôi tất nhiên hiểu anh ta muốn nói gì.
Tôi cố ý nói: “Nguy hiểm sao? Tôi đâu thấy gì.
Tôi vòng tay ôm lấy cánh tay của Thẩm Chiêu, bóp nhẹ cơ bắp của anh ấy.
Cứng quá, mạnh mẽ thật.
“Với lại nhìn mà xem, hai người làm sao mà so được? Anh với anh ấy cũng chỉ được một chín thôi, anh một, anh ấy chín.”
Thấy Thẩm Chiêu có vẻ không vui.
Tôi tiếp lời: “Anh ấy chỉ cần một cú đấm, còn anh chắc mỉm cười ở cõi vĩnh hằng, đồ gà luộc!”
Thẩm Chiêu cuối cùng cũng bật cười: “Gà luộc, cứ tập nhiều là được.”
“Đừng để đến lúc đó, đến ôm bạn gái nhỏ của anh cũng không nổi.”
Khuôn mặt Hứa Mạn Đình đỏ bừng, không ai dám nói lại tôi. Vài người vội vàng xin lỗi, rồi đưa Cố Thừa Trạch ra khỏi đây.