Chương 4 TÔI LÀ CON GÁI CỦA TRÀ XANH
Mẹ tôi vẫn ngồi yên tại chỗ, cho đến khi hai người họ bước ra tới cửa, bà mới khẽ nói:
“Lâm Hướng Minh, tôi hỏi anh câu cuối cùng.”
Bước chân ba tôi khựng lại.
“Ba mươi năm trước, trong trận động đất ấy, người mà anh liều mạng muốn cứu, là tôi sao?”
“Ôi chao, chồng ơi! Anh chưa nói với em gái Lục Tuyết sao?”
Chưa kịp để ba tôi trả lời, Chu Khả đã kêu lên ngạc nhiên, mặt mày hớn hở nhìn mẹ tôi.
“Em gái Lục Tuyết, hóa ra các người kết hôn vì chuyện đó à. Cô tưởng là vì anh Lâm cứu cô nên cô cảm động lắm phải không?” “Thật ra là vì anh ấy nghe tin tôi ở Hải Thị, tìm mãi không thấy, tình cờ giọng của cô lại giống tôi nên anh ấy nhận nhầm. Anh ấy là vậy đó, không tìm được tôi thì cứ nghĩ tôi đã gặp chuyện, thế là lấy bừa một người.”
“Xin lỗi nha, em gái Lục Tuyết, tôi thay mặt anh Lâm xin lỗi cô vậy! Nhưng mà, lúc anh Lâm bới được vài viên gạch thì phát hiện cô không phải là tôi rồi! Sau khi anh ấy đi cũng chẳng biết ai đã cứu cô nữa. Có phải cô thấy anh ấy đẹp trai nên mới sống chết đòi cưới anh ấy không?”
Ba tôi vốn đang im lặng, nghe thấy những lời này liền lập tức biến sắc.
“Chu Khả, không cần nói nhiều với cô ta!”
Chu Khả lè lưỡi giả bộ dễ thương: “Xin lỗi nha em gái Lục Tuyết, tôi nói chuyện thật thà quá, em đừng để bụng nha~”
Mẹ tôi gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Nhưng khi hai người họ vừa quay lưng, đôi mắt mẹ tôi đã đỏ hoe. Tôi chưa bao giờ thấy mẹ khóc. Trong ấn tượng của tôi, mẹ luôn giữ nụ cười dịu dàng trên môi. Nhưng giờ đây, trong căn phòng khách rộng lớn, chỉ còn lại tiếng nức nở bị kìm nén của mẹ.
Khóc vì ba mươi năm tin tưởng đặt nhầm chỗ.
Từ khi tôi có ký ức, sự lạnh nhạt của ba đối với mẹ kéo dài suốt mười tám năm không thay đổi.
Cuộc hôn nhân này như một vở kịch độc thoại mà mẹ là người duy nhất biểu diễn, và niềm tin giúp mẹ tiếp tục diễn chính là ơn nghĩa ba đã cứu mẹ. Nhưng bây giờ, lời của Chu Khả đã đập tan niềm tin đó.
“Bấy nhiêu năm qua, mỗi ngày mẹ đều sống trong cảm giác tội lỗi.”
Giọng mẹ run rẩy.
“Mẹ nghĩ ông ấy đã bị thương nặng vì cứu mẹ nên mới mất đi khả năng sinh con.”
“Mẹ đã hủy hoại cuộc đời ông ấy, nên mẹ phải chịu trách nhiệm. Ông ấy nói muốn cưới mẹ, bảo mẹ dùng nửa đời còn lại để trả ơn, và mẹ tin vào điều đó.”
” Nhưng hóa ra người cứu mẹ không phải là ông ấy. Thế còn cuộc đời của mẹ thì sao? Được coi là gì? Được coi là gì chứ?”
Tôi không nói được lời nào, chỉ có thể đỏ mắt đưa khăn giấy cho mẹ.
“Tiểu Thủy.” Mẹ nói: “Con có thể đi ra ngoài một lát được không? Quay lại trường đi, mẹ muốn ở một mình.”
Trước khi rời đi, tôi khẽ nói ra những lời đã ấp ủ bao ngày.
“Mẹ, con xin lỗi.”
Nếu thật sự có thần linh tồn tại, tôi nguyện dùng cuộc đời vô dụng này của mình, đổi lại để mẹ trở về ba mươi năm trước.
Đừng bị vùi lấp dưới đống đổ nát.
Đừng gặp Lâm Hướng Minh.
Và cũng đừng nhận nuôi tôi mười hai năm sau đó. Nhưng, thần linh không thực hiện điều ước của tôi. Nửa đời trước của mẹ thực sự đã bị đặt sai chỗ, nên mới dẫn đến những đau khổ hiện tại của bà.
Tôi không còn nơi nào để đi, mơ màng trở về trường học.
Vì nhớ nhà nên khi điền nguyện vọng, tôi đã chọn trường đại học ở thành phố này. Ký túc xá không có ai, tôi nằm trên giường nhỏ của mình, mệt mỏi thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, các bạn cùng phòng đã quay trở lại.
“Tiểu Thủy, cậu tỉnh rồi à?”
Đúng vậy, từ ngày biết về sự tồn tại của Chu Khả, tôi đã nói với mọi người rằng sau này đừng gọi tôi là Lâm Niệm Khả nữa.
Bạn cùng phòng chỉ vào bàn của tôi.
“Mẹ cậu chiều nay đến trường, mang đồ cho cậu để trên bàn đó.”
Là một bình giữ nhiệt và một túi giữ nhiệt. Bên trong bình giữ nhiệt là món sườn kho mà tôi thích nhất, còn trong túi giữ nhiệt là mấy túi đá đã được đông cứng.
Có vẻ mẹ sợ đá bị tan nên đã đặt rất nhiều đá xung quanh, bây giờ đã tan một chút thành nước, nhưng những túi đá vẫn còn cứng lạnh. Bên cạnh còn có lọ thuốc sát trùng i-ốt và tăm bông, cùng với một mảnh giấy ghi chú.
“Tiểu Thủy.” Bạn cùng phòng khẽ nói: “Cậu cãi nhau với mẹ à? Thực ra mẹ cậu rất quan tâm đến cậu, bà gọi điện cho cậu nhưng không được, khi tìm đến mình, bà còn dặn nếu cậu đang ngủ thì không cần gọi cậu dậy.”
Những người khác cũng gật đầu đồng ý.
“Đúng vậy, có thể mẹ cậu chỉ là nhất thời nóng giận đánh cậu thôi, mình thấy bà ấy lo lắng cho cậu lắm.”
“Hay cậu gọi điện cho dì đi.”
…
Mũi tôi cay xè, tôi cố gắng nhịn lại không khóc, nhưng khi nhìn thấy dòng chữ trên mảnh giấy, tất cả nỗ lực đều trở nên vô ích.
Trên tờ giấy chỉ có một câu.
【Con mãi mãi là cô con gái mà mẹ yêu thương nhất.】 13 Mẹ nói rằng bà nhất định phải ly hôn.
Nhưng kể từ khi ba rời khỏi nhà, ông không để lại bất kỳ tin tức nào, dường như cố tình tránh né mẹ. Thậm chí, ông còn không đến công ty.
Sau lần thứ N mẹ liên lạc với ba mà không có kết quả, mẹ quyết định đâm đơn đơn phương ly hôn.
“Mẹ đã lãng phí ba mươi năm vì ông ấy rồi, cuộc hôn nhân này không thể tiếp tục được nữa.”
“Tiểu Thủy.” Mẹ có vẻ do dự hỏi tôi: “con đã trưởng thành rồi, sau khi ly hôn, con có thể tự do lựa chọn sống cùng ai, con…”
“Con muốn sống với mẹ! Con muốn làm con của mẹ!”
Chưa kịp để mẹ nói hết câu, tôi đã vội vàng ngắt lời. Mẹ sững lại, đôi mắt dần dần ướt đẫm.
“Mẹ ơi!” Tôi nắm tay mẹ, giọng nói đầy kiên quyết: “Con muốn mãi mãi làm con gái của mẹ! Ba không đồng ý ly hôn chẳng qua là vì muốn giữ hình ảnh người chồng yêu thương vợ với mọi người bên ngoài, sợ rằng ly hôn sẽ ảnh hưởng đến ông ấy. Nhưng mỗi lần họ đến gặp con, con đều lén quay video và ghi âm lại, giữ lại tất cả chứng cứ.”
“Con nhất định sẽ cùng mẹ, giành lại tất cả những gì mẹ xứng đáng được nhận!”
Mẹ mỉm cười nghe tôi nói, rồi bất chợt thở dài, xoa đầu tôi.
“Con yêu của mẹ đã trưởng thành rồi, đã có thể bảo vệ mẹ được rồi. Có con là phúc của mẹ.” Mẹ tìm luật sư và chuẩn bị khởi kiện ly hôn.
Nghe nói bạn học đại học của mẹ là luật sư ly hôn giỏi nhất trong ngành.
Khi tôi đến gặp bà ấy thì thấy bà đang mắng mẹ tôi không biết mệt mỏi.