Chương 6 BẠN GÁI CHÍNH THỨC
“Tôi rất muốn nhân cơ hội này, nói với cô ấy một lời chúc mừng.”
“Ôi! Tại sao lại là lời chúc mừng? Có phải vì hai người sắp…”
“Vì cô ấy hôm nay cũng đạt giải.”
Người dẫn chương trình tr,ợn tròn mắt, lời thoại đã chuẩn bị sẵn cũng nghẹn lại. Một lúc sau, anh ta mới lắp bắp:
“Vậy… chúng ta cùng chúc mừng cô ấy!”
Tiêu Yên cứng đờ, mà lần này toàn bộ khán giả đều thấy rõ qua màn hình lớn.
Khán phòng bắt đầu xì xầm to hơn, nhiều ánh mắt đổ dồn về phía tôi, vẻ mặt đầy tò mò.
Bởi lẽ những người đạt giải nữ hôm nay, ngoài tôi, đều là những người trên 50 tuổi.
20
Lễ trao giải kết thúc, tôi cố tình nán lại, nhưng khi ra tới bãi đậu xe, vẫn thấy Tống Trì đứng đó chờ sẵn.
“Thư Tâm.” Giọng anh ta khàn khàn.
Tôi im lặng một chút, rồi bước tới.
“Tống Trì, anh không cần làm vậy.”
Anh ta lắc đầu:
“Anh nợ em một lời xin lỗi.”
Tôi thở dài:
“Chúng ta chia tay trong hoà bình, đó là cách em giữ lại sự tôn trọng cuối cùng cho cả hai. Nhưng nếu anh cứ mãi chìm trong quá khứ, đó lại là sự dây dưa.”
“Nhưng anh không thoát ra được.” Anh ta đỏ mắt nhìn tôi, giọng khẩn thiết: “Thư Tâm, cho anh thêm một cơ hội, được không?”
“Thư Tâm.”
Tôi quay đầu lại.
Lục Chiêu Ngôn bước tới, trên tay cầm một chiếc áo khoác nữ, từng bước đi vững chãi, mạnh mẽ.
“Em có lạnh không?” Đến gần, anh nắm lấy tay tôi, nhíu mày.
“Không sao. Anh đợi lâu chưa? Có mệt không?”
“Anh không mệt. Mặc áo vào đã.”
Anh nhẹ nhàng khoác áo lên vai tôi, sau đó mới quay sang nhìn Tống Trì.
“Tống tiên sinh, thật trùng hợp, lại gặp anh.”
Anh khẽ mỉm cười, dường như còn xen lẫn chút áy náy:
“Thật ngại quá, nhà tôi còn tổ chức tiệc chúc mừng cho Thư Tâm, nên không thể đứng đây hàn huyên cùng anh được.”
21
Trở lại xe, tôi mở điện thoại.
Quả nhiên, bài phát biểu của Tống Trì khiến tên tôi lại leo lên hot search:
#TốngTrìThưTâm – Cặp đôi bí mật#
#TốngTrìVàTiêuYênChỉLàCPThôiSao#
#ThưTâmDựaVàoTốngTrìĐểĐoạtGiải?#
Trong khi đó, video phỏng vấn Tiêu Yên sau lễ trao giải cũng đạt hàng chục triệu lượt xem chỉ trong thời gian ngắn.
“Cái xã hội này vốn đã không công bằng, tôi từ lâu đã quen với điều đó,” cô ta nói với đôi mắt đỏ hoe. “Nhưng dù gặp bất công thế nào, tôi cũng sẽ giữ vững bản thân, mang đến những tác phẩm hay cho mọi người.”
“Về chuyện tình cảm, tôi không muốn nói nhiều,” cô ta nghẹn ngào. “Tôi không thẹn với lòng mình.”
…
Lướt mãi, tôi thấy một chủ đề đang tăng hạng rất nhanh.
#TậpĐoànLụcThị#
Nhấn vào, tôi thấy bài đăng của tài khoản chính thức Lục Thị được đăng cách đây 10 phút:
“Bà chủ của chúng tôi là tuyệt nhất!”
Kèm theo đó là bức ảnh tôi nhận giải trên sân khấu, chiếc nhẫn “hột xoàn” trên ngón áp út dưới ánh đèn sân khấu vô cùng nổi bật.
Tôi quay đầu nhìn người đàn ông đang nghiêm túc lái xe bên cạnh.
“Anh nói Lục Thị là tập đoàn kín tiếng mà?”
Anh ta thản nhiên đáp, không chút nao núng:
“Nhà mình có bà chủ đoạt giải, mọi người vui mừng nên chỉ đăng một bài, vậy mà em còn bảo là không kín tiếng sao?”
“…”
Chuyện này chưa dừng lại, kéo xuống thêm, tôi thấy bài đăng của anh trai mình:
“Em gái tôi là tuyệt nhất!”
Cảm ơn anh ấy, bằng nỗ lực cá nhân, anh đã đưa tập đoàn Thư Thị leo lên hot search cùng.
“Thư Tâm.”
Đèn đỏ, Lục Chiêu Ngôn dừng xe, quay sang nhìn tôi.
“Có vài chuyện, hôm nay nhân dịp này giải quyết luôn thì tốt hơn.”
Tôi gật đầu.
“Cần anh giúp không?”
Tôi lắc đầu:
“Không cần, để em tự làm.”
22
Tôi gọi vài cuộc điện thoại.
Một giờ sau, đạo diễn gốc của bộ phim trước đã đăng bài dài, kể rõ chân tướng về chuyện chọn vai diễn và việc ông bị sa thải.
Ông còn đăng kèm video casting ban đầu và danh sách diễn viên được chọn.
Sau đó, những video tôi bị chèn ép ở đoàn phim cũng lần lượt được tung ra.
Tôi từng muốn giữ thể diện cho mọi người, đó là sự giáo dục mà tôi nhận từ nhỏ. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi dung túng người khác làm tới.
Có những người, nếu không dạy cho họ bài học, họ sẽ không bao giờ nhận ra mình sai.
Chẳng mấy chốc, những người từng bị Tiêu Yên bắt nạt ở các đoàn phim khác cũng đồng loạt lên tiếng, đăng tải video và bằng chứng.
Tên Tống Trì cũng liên tục xuất hiện trên hot search.
Bởi vì một trong những lý do khiến Tiêu Yên lộng hành, chính là nhờ vào sự bảo vệ của Tống Trì.
“Từ fan chuyển sang anti rồi, Tống Trì đúng là khiến người ta chán ghét.”
“Giờ mà gặp Tống Trì, tôi sẽ t,át hai cái và hỏi anh ta nghĩ gì. Yêu đương, diễn xuất đàng hoàng không được sao?”
“Ha ha, thôi thì Tống Trì và Tiêu Yên thật sự xứng đôi vừa lứa.”
“Giờ xem lại video tiệc đóng máy, thấy thương Thư Tâm. Chị ấy hôm đó chắc đau lòng lắm.”
“Tôi nợ chị Thư Tâm một lời xin lỗi.”
“Thêm một người nợ lời xin lỗi nữa đây.”
Mạng xã hội náo nhiệt không ngừng.
Thậm chí ban tổ chức lễ trao giải cũng đăng tuyên bố chính thức:
“… Toàn bộ quy trình bình chọn được thực hiện công khai, công bằng và minh bạch. Trước việc một số diễn viên ám chỉ có gian lận trong khâu trao giải, chúng tôi sẽ cân nhắc sử dụng pháp luật để bảo vệ danh dự của mình…”
Sau đó, cư dân mạng bắt đầu vừa hả hê, vừa than thở.
“Nhiều drama quá, ăn không xuể. Tối nay tôi không muốn ngủ luôn.”
“Tiêu Yên nếu đem diễn xuất trong các màn drama này lên phim, chắc chắn đã đạt giải lớn từ lâu rồi, ha ha.”
“Cô ta còn bóng gió nói Thư Tâm đoạt giải nhờ gian lận, nhưng Thư Tâm là thiên kim của tập đoàn Thư Thị, phu nhân của Lục Thị. Nếu muốn gian lận thật thì Tiêu Yên đã bị cho ra đảo chứ không phải ngồi đây mà gào thét.”
“Tóm tắt ngắn gọn: Tiêu Yên và Tống Trì còn không xứng xách dép cho Thư Tâm.”
23
Tới nhà ở Giang Thành, Lục Chiêu Ngôn dừng xe, mở điện thoại xem tin tức.
“Không tệ.” Anh nhướng mày, cười nhẹ. “Còn tốt hơn anh tưởng.”
“Đương nhiên rồi,” tôi đáp. “Đi theo anh, tai nghe mắt thấy, cũng học được chút ít.”
Tôi không bắt nạt ai, nhưng cũng không phải người tử vì đạo.
Tôi chỉ nói ra sự thật. Đúng sai ra sao, mọi người tự mình nhìn nhận.
“Nước có thể nâng thuyền, nhưng cũng có thể lật thuyền.”
Lục Chiêu Ngôn bật cười, tháo dây an toàn rồi nghiêng người sang tôi.
“Lục phu nhân.” Đôi mắt anh như chứa đựng cả dải ngân hà.
“Chúc mừng em đoạt giải, hoàn toàn xứng đáng.”
Sáng hôm sau, tôi đến công ty X Entertainment.
Vừa bước vào, tôi đã nghe thấy tiếng Tiêu Yên đang tức giận quát tháo.
“Tôi đã đóng góp rất nhiều cho công ty này! Các người phần lớn đều sống nhờ vào tôi! Bây giờ tôi gặp chuyện mà các người không quan tâm? Các người còn có lương tâm không?!”
Ai đó nhỏ giọng đáp:
“Nhưng cô đã tự phát ngôn bừa bãi trong buổi phỏng vấn…”
“Anh nói cái gì?!” Tiêu Yên hét lên. “Tôi muốn gặp ông chủ! Ông ta đâu? Sao mấy ngày rồi vẫn không xuất hiện?!”
Tôi bước vào công ty.
“Anh vừa nói gì? Ông chủ thay đổi là sao? Nói rõ cho tôi nghe!”
Trợ lý tổng giám đốc đang cố gắng xoa dịu, vừa thấy tôi liền im bặt, vội vàng chạy đến.
“Chào Thư tổng, chị tới rồi.”
Tôi gật đầu:
“Sáng sớm mà ồn ào thế này là sao?”
Trợ lý toát mồ hôi:
“Không có chuyện gì lớn, chúng tôi sẽ xử lý ngay.”
Tôi ngẩng đầu, đối diện với gương mặt tái mét và ánh mắt không thể tin nổi của Tiêu Yên.
“Phòng làm việc đã dọn dẹp xong, chị qua xem thử?” Trợ lý mỉm cười nói.
Tôi gật đầu.
Lúc bước qua Tiêu Yên, tôi dừng lại một chút.
“Nãy nghe nói, cô muốn gặp tôi?”
Cô ta cắn môi, lắp bắp:
“Không… tôi…”
“Yên tâm.” Tôi mỉm cười. “Tôi sẽ nói chuyện với từng nhân viên. Sẽ đến lượt cô thôi.”