Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Ngôn Tình BẠN TRAI CŨ CỦA TÔI LÀ NHÀ TUYỂN DỤNG Chương 2 BẠN TRAI CŨ CỦA TÔI LÀ NHÀ TUYỂN DỤNG

Chương 2 BẠN TRAI CŨ CỦA TÔI LÀ NHÀ TUYỂN DỤNG

6:17 sáng – 10/12/2024

Tôi thành thật trả lời:

“Vì giờ làm từ 10 giờ sáng đến 5 giờ chiều, được nghỉ hai ngày cuối tuần, không tăng ca, có cả ba bữa miễn phí và trà chiều.”

Cô ta nghẹn lời:

“… Chỉ vì chút lợi ích đó mà cô không có chút tự trọng nào?”

Tôi: “Việc làm không dễ tìm mà.”

Hà Kiều:

“Vậy cô qua công ty tôi làm đi! Những điều kiện đó tôi đều đáp ứng được, lương gấp đôi, chỉ cần cô đừng bám lấy Chi Hàn nữa!”

Tôi:

“Nhưng chuyển việc phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.”

Cô ta:

“Tôi trả!”

Tôi:

“Thế thì đi luôn!”

Sau vài câu nói, chúng tôi đạt được thỏa thuận. Tôi lập tức thu dọn bàn làm việc.

Vài ngày đi làm ở đây, trên bàn tôi chẳng có món đồ cá nhân nào đáng kể.

Sạc dự phòng? Của Phó Chi Hàn.

Chăn mỏng? Của Phó Chi Hàn.

Trà dưỡng sinh, cà phê, hạt dưa, đậu phộng, đồ ăn vặt? Cũng do anh ấy gửi đến.

Thứ duy nhất thật sự thuộc về tôi, có lẽ là chiếc bình giữ nhiệt màu hồng, nhưng cũng là do anh ấy mua. Tôi quyết định mang nó theo sang chỗ mới.

Hà Kiều: “Đi nhanh lên! Nếu anh Chi Hàn biết tôi dẫn cô đi, chắc chắn sẽ phát đi,ên!”

Tôi: “Rõ thưa sếp.”

Không may thay.

Chúng tôi vừa đến cửa thang máy, thì người đàn ông cao lớn vừa từ thang máy bước ra.

Phó Chi Hàn sau cuộc họp nhìn thấy Hà Kiều, sau đó chú ý đến tôi và chiếc bình giữ nhiệt trong tay tôi.

Anh lập tức hiểu ra điều gì đó, khuôn mặt sầm lại:

“Đi đâu?”

“Tôi và chị Hà đi vệ sinh!”

Tôi và Hà Kiều đồng thanh, tay nắm chặt nhau.

Giống như hai cô bạn học kéo nhau đi vệ sinh trong giờ giải lao.

Hà Kiều liếc nhìn tôi, ánh mắt như muốn nói: “Coi như cô biết điều.”

Nhưng đầu óc nhạy bén của Phó Chi Hàn không dễ bị qua mặt.

“Đi vệ sinh?”

Anh nửa cười nửa không, ánh mắt dừng trên người tôi:

“Đi vệ sinh mà ôm theo bình giữ nhiệt?”

Tôi vội vàng giấu bình nước ra sau lưng. Nhưng động tác quá lớn, khiến túi áo rơi ra hai gói bánh quy mà tôi lấy từ bàn làm việc.

Tôi ngượng ngùng cười, cúi xuống nhặt.

Và rồi, túi áo lại rơi ra hai cây xúc xích và một gói snack cá mập giòn tan.

Tất cả đều là đồ tôi lén lấy từ văn phòng.

Phó Chi Hàn:

“Vẫn thích đồ ăn vặt tôi mua như vậy à?”

Hà Kiều trừng lớn mắt:

“… Đây là trọng điểm sao? Trọng điểm không phải là cô ta đang muốn bỏ anh đi sao?”

“Chi Hàn, cô ta dễ dàng bị tôi dụ dỗ mà nhảy việc, đi mà còn lén cầm theo đồ ăn, cô ta chỉ nhìn vào tiền của anh. Một người hám lợi như vậy, anh thích cô ta ở điểm nào?”

Phó Chi Hàn:

“Có tiền là ưu điểm của tôi. Cô ấy thích tiền của tôi, tức là cô ấy thích ưu điểm của tôi.”

Hà Kiều tức giận:

“Anh vẫn không thấy rõ bản chất của cô ta sao? Anh đã từng nói, nếu tái hợp với cô ta thì anh đúng là chó, trừ phi cô ta nói một trăm lần rằng cô ta yêu anh, rồi ư ư…”

Trợ lý của anh nhanh chóng bịt miệng Hà Kiều lại.

Phó Chi Hàn không nhịn được nữa:

“Hà Kiều, lần sau nếu cô còn tự ý vào văn phòng tôi mà không xin phép, tôi sẽ nói với anh cô, cắt hết tiền tiêu vặt của cô!”

“Đưa cô ta đi đi.”

Hà Kiều bị kéo đi. Màn kịch kết thúc, chỉ còn lại tôi và anh.

Tôi cảm thấy điềm xấu:

“Vậy tôi cũng đi nhé?”

Tôi vừa bước một bước thì đã bị anh nắm lấy cổ tay, kéo về văn phòng.

“Cứ thế mà đi theo người khác, tôi cho em chưa đủ hay sao?”

Cửa vừa đóng lại, tôi đã bị anh đẩy ép lên cửa.

Bàn tay rộng lớn, ấm áp của anh ngăn tôi chạm vào mặt gỗ lạnh lẽo.

Bị bắt quả tang định nhảy việc, tôi không khỏi chột dạ:

“Cô ấy đưa nhiều hơn anh mà.”

Trước khi anh kịp nổi giận, tôi đã vội vàng bổ sung:

“Nhưng tôi biết rõ khả năng của mình. Thay vì ở lại công ty anh ăn không ngồi rồi, tôi nên đi chỗ khác. Như thế tốt cho tất cả.”

Anh bật cười, nụ cười khiến tôi lạnh sống lưng.

“Biết tôi giỏi như vậy, sao em nỡ lòng nào chia tay?”

“Ôn Duyệt,” ánh mắt anh tối sầm lại, “Có phải ngoài kia em còn thằng nào khác?”

“… Tôi chỉ từng nuôi một chú chó tên Đậu Đậu.”

Đậu Đậu là chú Samoyed chúng tôi từng nuôi khi còn yêu nhau, hiện giờ vẫn ở biệt thự của anh.

Phó Chi Hàn nâng cằm tôi lên, buộc tôi nhìn thẳng vào anh.

“Em thừa biết tôi không nói đến Đậu Đậu.”

“Thằng đàn ông nào đã che mắt em? Không thì làm sao em có thể ng,u ngốc đến mức đá một người vừa đẹp trai, vừa giàu, lại còn yêu chiều vợ như tôi?”

“…”

Tôi rất muốn bảo anh tự luyến, nhưng hình như anh nói đúng.

“Phó Chi Hàn, đã chia tay rồi thì không cần nhắc lại chuyện cũ nữa.”

Tôi cảm nhận được tay anh siết chặt ở eo tôi, rồi thả lỏng.

Anh nói:

“Tôi đương nhiên biết chúng ta chia tay rồi. Em nghĩ tôi còn muốn hạ mình nữa sao? Không bao giờ.”

Một câu tự hỏi tự trả lời rất mượt mà.

“Em đã ký hợp đồng rồi, phải làm đủ thời gian mới được rời đi. Nếu không, khoản bồi thường khổng lồ sẽ khiến em không còn đồng nào, phải quay lại vay tiền tôi.”

“Và Hà Kiều cũng không trả nổi cho em đâu, cô ta còn khó giữ mình hơn.”

Nhìn nụ cười lạnh của anh, tôi không khỏi rùng mình. Đúng là một đại boss m,áu lạnh.

Khi tàn nhẫn thì đến cả bạn gái cũ lẫn người theo đuổi mình cũng không tha.

Sau màn đấu khẩu, tôi lại quay về bàn làm việc của mình. Đặt lại chiếc bình giữ nhiệt màu hồng.

Đến rồi thì ở lại thôi.

Chỉ là vô tình ngẩng lên, tôi nhìn thấy màn hình máy tính của Phó Chi Hàn.

Ảnh nền là tôi đang ăn bánh, kem dính trên mũi, trông rất dễ thương.

Khi tôi chưa kịp nhìn kỹ, anh đã nhanh chóng gập máy lại.

“Quên đổi thôi.”

Khuôn mặt anh không cảm xúc, cầm cốc cà phê lên uống một ngụm. Kết quả là anh quên rằng đó là nước nóng vừa pha, bị bỏng đến suýt làm rơi cốc.

Cả buổi chiều, chúng tôi không nói với nhau câu nào nữa.

Phó Chi Hàn thực sự đã tức giận.

Tôi cảm thấy hơi áy náy.

Rõ ràng là tôi tự mình gửi hồ sơ đến để xin thực tập, anh đã không chấp nhặt chuyện cũ mà nhận tôi vào.

Vậy mà tôi lại vì mức lương cao hơn mà định nhảy việc.

Ít nhất cũng phải gấp ba lần lương hiện tại mới xứng đáng.

Lần sau nhất định không được vội vàng như vậy nữa.

Nhưng dù sao cũng phải xin lỗi trước đã. Chưa kịp đến gần, anh đã quay lưng đi.

Anh lạnh giọng:

“Muốn tái hợp? Không có cửa đâu.”

Trông tôi giống muốn tái hợp lắm sao?

“Phó tổng, tôi đã suy nghĩ kỹ, việc tôi làm lúc nãy đúng là không đúng. Đã đến đây rồi thì phải yên tâm làm việc cho tốt.”

“Ôn Duyệt, đừng tưởng làm vậy thì tôi sẽ nhân nhượng.”

“Vừa đến mấy ngày đã định nhảy việc. Nếu là người khác, tôi đã đuổi thẳng cổ. Có vẻ như ở đây em sống quá sung sướng. Xuống dưới học lại đi!”

Chỗ làm của tôi từ văn phòng tổng giám đốc trên tầng cao nhất, bị điều xuống tầng 5, gọi là khu vực “lao động bò ngựa”.

Vì sao lại gọi như vậy, là do chị tiền bối dẫn tôi xuống đây nói cho tôi biết.

Tôi hiểu rằng, những ngày thực tập tiếp theo sẽ không dễ dàng chút nào.

5

Những thực tập sinh “từ trên trời rơi xuống” trong phim thường mở đầu bằng hàng loạt sóng gió: bị đồng nghiệp xa lánh, chế giễu ngầm.

Nhưng thực tế lại không phải vậy.

Khi tôi xuống làm việc ở tầng mới, các đồng nghiệp đối xử với tôi rất tốt, thậm chí là tốt đến kỳ lạ.

Có đồ ăn vặt hay món đồ nhỏ nào cũng chia phần cho tôi, giọng điệu rất thân thiện, gần gũi.

Không hề có những lời đồn thổi khó nghe như tôi từng tưởng tượng. Cứ như thể họ đã biết trước về sự xuất hiện của tôi vậy.

Tôi tò mò hỏi một chị đồng nghiệp:

“Chị ơi, chị có quen em từ trước không ạ?”

Chị ấy ngạc nhiên:

“Hả? Không đâu, sao chị có thể biết em là cô bạn gái cũ đỉnh cao từng đá Phó tổng chứ?”

Tôi: “…”

Tin tức trong các công ty lớn quả nhiên lan nhanh như gió.

Ý thức được mình lỡ lời, chị ấy vội vỗ miệng:

“Ôi, cái miệng hư này, nói linh tinh thôi em!”

Không thể không nói, bầu không khí giữa các đồng nghiệp ở đây tốt hơn tôi tưởng rất nhiều.

Chỉ có điều, khi tất cả bận rộn làm việc, ngoài tiếng gõ bàn phím, cả tầng làm việc im lặng như một nhà tang lễ khổng lồ. Giữa bầu không khí đặc quánh mùi “công việc ngập trời”, tôi vẫn thoải mái làm một chú cá lười biếng.

Tất cả mọi người đều biết tôi đến đây chỉ để lấy chứng nhận thực tập.

Phó Chi Hàn không giao việc cho tôi, đồng nghiệp cũng chẳng tự ý giao nhiệm vụ.

Trong thời đại cạnh tranh ngày càng gay gắt này, tôi hiểu rõ bản thân chẳng phải người chăm chỉ, càng không đủ khả năng vượt qua những người xuất sắc ở đây.

Thay vào đó, tôi tận hưởng sự nhàn rỗi. Được “mò cá” mà vẫn thấy vui vẻ là điều quan trọng nhất.

Con người chỉ sống một lần, tìm được cách sống mình thích là điều đáng giá nhất.

6

Hồi tưởng

Tôi và Phó Chi Hàn quen nhau qua một trò chơi.

Khi đó anh vừa tiếp quản công ty, áp lực lớn nên chơi game để xả stress.

Kết quả, anh gặp phải tôi, một “vua phá game” chính hiệu. Trận đó chúng tôi thua thảm hại đến mức không nỡ nhìn.

Sau khi thêm tôi vào danh sách bạn, anh chế giễu tôi không thương tiếc, buông ra hàng loạt lời châm chọc.

Tôi nhắn lại: “Xin lỗi, vì làm anh thua thảm quá. Không thì để anh trút giận một chút nhé?”

Rồi gửi anh một đường link… mua d,ao trên sàn thương mại điện tử.

Sau đó, anh không trả lời tôi nữa.

Về sau, khi tôi có bài tập nghiên cứu cần khảo sát, tôi tiện tay gửi link cho anh:

“Anh yêu, điền giúp em chút nhé.”

“Anh ơi, điền cái này nhé.”

“Điền nhanh nào!”

“Điền!!”

Đến cuối cùng, anh không nhịn được nữa:

“Cô rảnh quá nhỉ?”

Anh bảo anh rất bận, toàn những dự án đầu tư vài chục triệu, vài trăm triệu, bảo tôi đừng làm phiền nữa.