Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Ngôn Tình BẠN TRAI CŨ CỦA TÔI LÀ NHÀ TUYỂN DỤNG Chương 3 BẠN TRAI CŨ CỦA TÔI LÀ NHÀ TUYỂN DỤNG

Chương 3 BẠN TRAI CŨ CỦA TÔI LÀ NHÀ TUYỂN DỤNG

6:18 sáng – 10/12/2024

Tôi cứ tưởng anh đang chém gió.

Dù sao khi đó tôi cũng chỉ là một sinh viên đơn giản, còn phải cân nhắc kỹ lưỡng khi muốn ăn một suất gà rán khuyến mãi vào Thứ Năm.

Anh khoe khoang, tôi cũng bắt chước khoe:

“Mỗi ngày tôi thức dậy trên chiếc giường rộng 500 mét vuông, có 50 nữ quản gia gợi cảm chăm lo ăn uống, sinh hoạt.”

Thực tế, tôi đang sống trong một ký túc xá 8 người, nơi các bạn cùng phòng lao vào bữa cơm như bầy sói đói.

Có lẽ anh bị lời khoe khoang của tôi làm cho sững sờ, chắc nghĩ kỹ năng chém gió của mình không bằng tôi.

Sau đó, mỗi sáng anh đều nhắn cho tôi:

“Hôm nay dậy trên giường 500 mét vuông chưa?”

Chúng tôi bắt đầu nói chuyện qua lại. Phải nói là rất hợp nhau, vì cả hai đều giỏi… chém gió.

Rồi một thời gian anh không còn lên mạng nhiều nữa. Đúng lúc tôi nghĩ có lẽ chúng tôi sẽ lãng quên nhau, anh lại nhắn rằng anh yêu tôi, muốn gặp tôi.

Tôi giật mình ki,nh hãi.

À quên nói, lúc đó tôi chơi game bằng tài khoản nhân vật nam.

Gặp phải một anh chàng “bẻ lái” thế này, tôi vội vàng giải thích: “Xin lỗi, tôi là con gái.”

Và anh biến mất thêm một thời gian dài.

Sau này, khi đã ở bên nhau, tôi mới biết Phó Chi Hàn thực ra có xu hướng tính d,ục bình thường.

Nhưng lúc đó anh nghĩ tôi là nam, nên đã tốn rất nhiều thời gian để thuyết phục bản thân “vì yêu mà bẻ cong”.

Rồi lại mất thêm một khoảng thời gian dài để cân nhắc xem mình nên là “top” hay “bot”.

Khó khăn lắm anh mới nghĩ thông, quyết định bày tỏ. Vậy mà tôi lại nói mình là nữ. Đúng là một cú lật ngược tình thế.

Xu hướng tính d,ục của anh giống như chiếc la bàn mất kiểm soát, xoay vòng vòng chẳng tìm thấy phương hướng.

Nhưng với tư cách là một tổng tài bá đạo, anh nhanh chóng “bẻ thẳng” lại bản thân một cách mạnh mẽ.

Chúng tôi bắt đầu yêu nhau.

Tôi không ngờ anh không chém gió. Anh thực sự là một tổng tài giàu có.

Xác định mối quan hệ xong, anh hào phóng cưng chiều tôi không tiếc tay.

Quần áo, mỹ phẩm, đồ ăn vặt… chỉ có mua và tặng.

Lần đầu tiên đến biệt thự cao cấp của anh, tôi bị choáng ngợp bởi sự xa hoa.

Anh còn nhàn nhạt buông một câu: “Chỉ là phần nổi của tảng băng thôi.”

Tảng băng tôi à? Đúng là một “tảng băng chói lóa”.

Dù thế, tôi vẫn sống rất khiêm tốn.

Bạn cùng phòng chỉ biết tôi đang hẹn hò với một người đàn ông bí ẩn, thậm chí còn nghĩ đó là điệp viên quốc gia.

Những ngày nghỉ hoặc không có tiết học, tôi mới đến biệt thự của anh.

Ở bên ngoài, anh là người quyết đoán sát phạt. Nhưng về nhà, anh lại chủ động nấu ăn, lau dọn, giặt giũ.

Anh còn lên kế hoạch khoa học cho chế độ ăn uống và sinh hoạt của tôi. Kể từ đó, kỳ kinh nguyệt của tôi cũng trở nên đều đặn.

Anh giống như một cỗ máy chính xác, có thể xử lý mọi việc và tận hưởng quá trình đó. Nhưng ở bên nhau lâu, tôi dần nhận ra sự chênh lệch giữa hai người.

Bất kể phương diện nào, tôi cũng thua kém anh quá xa.

Trên mạng nói rằng, đàn ông như anh thường yêu cầu một tình yêu ngang tầm. Còn tôi chỉ là một con cá lười, muốn sống một cách thoải mái.

Tôi thích đạp xe đạp dùng chung, làm sao xứng với anh – người mỗi ngày lái xe Maybach?

Thế là tôi cố tình kiếm cớ nhỏ nhặt để cãi nhau, đề nghị chia tay.

Lúc đó anh đang ra nước ngoài đàm phán, lập tức đáp chuyến bay đêm trở về.

Anh chặn tôi ở góc tường, đôi mắt đỏ hoe hỏi dồn:

“Em không trả lời tin nhắn, không nghe điện thoại. Anh thà tin rằng em bị bắt cóc còn hơn tin rằng em muốn chia tay.”

Tôi nén lòng trở thành người phụ nữ tồi, lạnh lùng lắc đầu:

“Thật ra anh không phải kiểu em thích.”

Anh khàn giọng:

“Em thích kiểu gì, anh có thể thay đổi.”

“Không phải anh, thì ai cũng được.”

Tôi biết lời này đã làm anh gần như gục ngã.

Anh ôm lấy ngực, cắn răng nói:

“Em tưởng không có em, anh không sống được sao? Anh đã gặp biết bao người phụ nữ, em chẳng qua đáng yêu hơn họ một chút mà thôi.”

Nghe vậy, lòng tôi đau nhói. Tôi không nỡ rời xa anh. Nhưng nếu sau cùng phải chia tay, chẳng thà chủ động bước đi.

Hai tháng sau đó, chúng tôi không còn liên lạc với nhau.

Rồi tôi tốt nghiệp và cần tìm việc.

Những công việc có chế độ hai ngày nghỉ cuối tuần, không tăng ca thật sự rất khó tìm.

Trong một phút bốc đồng, tôi gửi sơ yếu lý lịch cho anh.

Tôi biết làm vậy không đúng, nhưng đã làm người xấu thì phải triệt để.

Không ngờ, anh thực sự nhận tôi vào làm việc. Dù vậy, tôi hiểu rằng, điều này chỉ là tạm thời. Tôi không thuộc về nơi này.

Đi làm chỉ là để lấy giấy chứng nhận thực tập.

Sau khi tốt nghiệp, tôi sẽ về quê tiếp quản trại gà của gia đình, sống một cuộc đời tự do tự tại.

Bố tôi từng nói:

“Trong đời, điều quan trọng nhất là hiểu rõ mình thực sự muốn gì.”

So với việc hao tổn sức khỏe để kiếm tiền, tôi càng muốn được sống tự do.

Không đến mức đói khát là được rồi.

Phó Chi Hàn là một tổng tài với phong cách quyết liệt, còn triết lý sống của tôi lại đi ngược lại.

Anh là người quản lý hàng nghìn nhân viên, còn tôi sau này sẽ chăm sóc hàng nghìn con gà.

Anh nói về những mưu mô thương trường, còn tôi chỉ bận rộn với chuyện những chú gà ăn xong là ị ngay.

Chúng tôi không thuộc về cùng một thế giới.

Đợi thực tập kết thúc, chúng tôi sẽ giống như hai đường thẳng song song, không còn giao thoa nữa.

7

Hòa giải bất ngờ

Sau một tuần “thử thách” ở tầng dưới, hôm nay tôi đang tranh thủ buôn chuyện với chị đồng nghiệp ngồi cạnh thì điện thoại nhận được tin nhắn từ Phó Chi Hàn:

“Nếu muốn quay lại, không phải không thể.”

Tôi trả lời:

“Không muốn.”

Gửi xong, tôi đặt điện thoại xuống, tiếp tục câu chuyện dở dang với chị đồng nghiệp.

Mấy ngày sau đó, bầu không khí trong công ty nặng nề đến mức khó thở. Trong các buổi họp, Phó Chi Hàn liên tục nổi giận. Các nhân viên chỉ biết nhìn nhau, không ai dám thở mạnh.

Chỉ khi có tôi trong phòng, không khí mới dịu xuống đôi chút.

Sau vài lần, các lãnh đạo nhanh chóng rút kinh nghiệm. Mỗi buổi họp đều cố ý dắt tôi theo, như thể tôi là một “thần hộ mệnh” giúp xoa dịu vị tổng tài khó chịu.

Một thời gian sau, công ty tuyển thêm một thực tập sinh mới tên Tiểu Lý.

Khác với tôi, một “hàng giả”, Tiểu Lý là sinh viên xuất sắc, đỗ vào công ty nhờ năng lực thực sự.

Cậu ấy giỏi giang, tràn đầy năng lượng và nhiệt huyết.

Vì chỉ có hai thực tập sinh, chúng tôi nhanh chóng làm quen.

Tiểu Lý bắt chuyện:

“Bạn học trường nào vậy?”

Được rồi, thực ra thì chẳng có nhiều chủ đề chung.

Khi tôi nói ra tên trường mình, cậu ấy suy nghĩ một lát rồi hỏi:

“Công ty này rất khó vào, còn yêu cầu nhiều năm kinh nghiệm làm việc. Tôi cũng phải dựa vào mấy kỳ thực tập ở các công ty lớn mới qua được phỏng vấn. Không có kinh nghiệm mà vẫn vào được…”

Ánh mắt cậu ấy đầy vẻ khâm phục, cách xưng hô cũng thay đổi:

“Tiền bối, chắc chắn bạn có năng lực làm việc xuất sắc!”

Tôi: “…”

Không, tôi chỉ là một con cá mặn đang chờ ngày rời khỏi đây thôi.

Để học hỏi kinh nghiệm, Tiểu Lý mỗi ngày đều mang đồ ăn vặt đến cho tôi, cố gắng xây dựng mối quan hệ tốt. Ánh mắt háo hức muốn học hỏi của cậu ấy khiến tôi không nỡ thú nhận rằng mình là một “hàng giả”, vào đây nhờ quan hệ, chỉ để lấy chứng nhận thực tập.

Một lần, khi Tiểu Lý vừa nhờ tôi chỉ cách làm việc, vừa gọt sẵn táo đưa cho tôi, tôi bỗng rùng mình:

“Dạo này cậu có thấy lạnh hơn không?”

Tiểu Lý gãi đầu:

“Hình như có. Điều hòa hỏng à?”

Tôi cảm giác có điều không ổn, quay đầu nhìn ra hành lang.

Quả nhiên, Phó Chi Hàn đang đứng trong góc tối, ánh mắt lạnh lẽo dán chặt vào quả táo trong tay tôi.

Tiểu Lý còn định tiến tới hỏi thêm.

Tôi vội vàng tránh xa, trả lại quả táo.

Khi tôi quay lại nhìn, góc hành lang đã không còn bóng dáng ai nữa.

Kể từ hôm đó, khối lượng công việc của Tiểu Lý tăng lên gấp bội. Một mình cậu ấy phải làm công việc của năm người.

Ngay cả tôi – một con cá mặn – cũng không chịu nổi mà lên tiếng:

“Cậu ngốc à? Đêm qua cậu chảy m,áu mũi, đứng còn không vững mà còn cười được sao?”

Tiểu Lý ngây ngô:

“Đây là công ty công nhận năng lực của tôi mà, tôi cần cố gắng hơn nữa.”

Thành phố này cạnh tranh quá khốc liệt. Về quê mở trại gà đúng là lựa chọn hợp lý hơn.

Chiều hôm đó, gần hết giờ làm việc, điện thoại tôi vang lên.

Giọng lạnh lùng của Phó Chi Hàn truyền đến:

“Lên đây.”

“Sắp tan ca rồi, tổng tài có việc gì sao?”

“Tăng lương.”

“Vậy tôi lên ngay.”

Khi vào văn phòng, tôi thấy Phó Chi Hàn ngồi trên ghế sô pha, áo vest đã được cởi ra, vài cúc áo sơ mi trắng cũng được tháo bỏ.

Từ khi tôi bước vào, anh không rời mắt khỏi tôi, trong đôi mắt như có chút mơ màng vì men rượu.

“Anh uống rượu à?”

Anh lên tiếng, giọng khàn khàn:

“Cô thích thực tập sinh đó à?”

“Không thích.”

Dường như không nghe thấy câu trả lời của tôi, anh đứng dậy, bước tới trước mặt tôi.

“Cậu ta trẻ hơn tôi à?”

Da trắng lạnh lẽo của anh hơi ửng đỏ, vẻ tổng tài cao ngạo ban ngày giờ đây tan biến, giọng nói lộ rõ sự ghen tuông:

“Tại sao cô cứ nói chuyện với cậu ta, còn tôi đi qua thì cô lại né tránh?”

Cảm nhận hơi thở nóng rực gần kề, tôi muốn lùi lại.

Nhưng anh không cho phép, cố chấp cầm lấy tay tôi đặt lên mặt anh.

“Tôi đã chăm sóc da rất tốt.”

Sau đó, anh dẫn tay tôi dọc theo cổ, xuống xương quai xanh, rồi đặt lên cơ bụng săn chắc qua lớp áo sơ mi.

“Tôi cũng luyện tập mỗi ngày. Cô không thích tôi ở điểm nào?”

Giọng nói anh đầy nghi hoặc, bàn tay lại dẫn dắt xuống thấp hơn.