Chương 8 BỮA CƠM TẤT NIÊN
Kiếp trước, cô ta từng cố tình giả bệnh trước mặt Lục Chi Dương để kéo dài thời gian cứu hộ cho tôi. Sau đó, cô ta nằm viện suốt hai tuần, nhưng dù kiểm tra đủ loại, bác sĩ cũng không phát hiện vấn đề gì nghiêm trọng.
Tôi suy nghĩ một chút, rồi quay sang nói với Đinh Húc: “Anh đi tìm quán cà phê nào đó chờ tôi nhé.”
Đinh Húc nhìn tôi và hai người kia một lượt, gật đầu đồng ý: “Được, tôi đợi cô.” Sau đó anh rời đi.
Khi Đinh Húc đã đi xa, tôi lấy điện thoại ra, bật ghi âm, rồi nhìn thẳng vào Kiến Chí Trung và Phương Huệ, cất giọng lạnh nhạt: “Con gái của hai người bệnh thì hãy quan tâm đến cô ta nhiều hơn, sao lại đến tìm tôi—một người ngoài—làm gì?”
Phương Huệ—hay nên gọi là Phương Minh Huệ—đã sắp mất bình tĩnh, nhưng bị Kiến Chí Trung kịp thời ngăn lại.
“Tiểu Ninh à…” Kiến Chí Trung cố giữ bình tĩnh, ép mình nói bằng giọng hòa hoãn: “Ba mẹ đều đang bận công việc, không có thời gian ở bên Tiểu Lộ. Ba muốn con qua bệnh viện chăm sóc chị con một thời gian.”
Tôi bật cười chế giễu: “Hai người có thể thuê hộ lý. Con cũng có công việc của mình, không rảnh rỗi để đi làm bảo mẫu.”
Phương Huệ lập tức cao giọng: “Thuê hộ lý không tốn tiền à?! Mày nghỉ việc đi!”
Kiến Chí Trung vội xua tay ra hiệu bà ta bình tĩnh, tiếp tục nói với giọng như thương lượng: “Ba hứa với con, đợi chị con khỏe lại, ba sẽ giới thiệu cho con một công việc nhẹ nhàng hơn. Như vậy con cũng không phải vất vả nữa.”
Nghe vậy, tôi chợt nhớ lại một chuyện trong quá khứ. Khi vừa tốt nghiệp đại học, Kiến Chí Trung từng nói sẽ giới thiệu tôi vào làm ở công ty của một người quen. Nhưng sau đó, Kiến Lộ nói rằng cô ta muốn đổi việc, và thế là cơ hội đó bị chuyển cho cô ta ngay lập tức.
Tôi nhếch mép cười lạnh: “Con còn phải trả góp tiền nhà, công việc nhàn hạ không phù hợp với con.”
“Vậy bán nhà đi! Hồi đó ba đã không đồng ý cho con mua nhà rồi! Nhà còn có phòng của con mà!”
Tôi cười khẩy: “Ba nhớ nhầm rồi. Nhà đó không còn phòng của con, một phòng là phòng ngủ của chị con, phòng kia là phòng làm việc của chị con. Con không thể nào từ bỏ căn hộ rộng rãi của mình để quay về sống trong căn phòng chất đầy đồ đạc được đâu.”
Mặt Kiến Chí Trung tối sầm lại: “Tiểu Lộ giờ đang nguy kịch, con thật sự không quan tâm sao?!”
Tôi cười lạnh một tiếng: “Không lẽ hai người định mo,i t,im của con để cứu chị ta? Con vẫn chưa ch,et đâu.”
Hai người họ cùng lúc tức giận, gương mặt đỏ bừng: “Mày…!”
Tôi lôi sổ hộ khẩu ra khỏi túi xách và đưa cho họ. Lúc trước, sau khi nghe Tần Mục Sinh nói bệnh tình của Kiến Lộ xấu đi, tôi đã đoán trước tình huống hôm nay nên mang theo sẵn.
Cả hai người nhìn chằm chằm quyển sổ hộ khẩu, ngạc nhiên tột độ: “Sổ hộ khẩu sao lại ở chỗ mày?!”
Phương Huệ mở sổ, đến trang thông tin của tôi, lập tức tức giận đến phát đ,ien: “Lúc trước tao đáng lẽ không nên sinh mày ra!”
Tôi nhìn phản ứng của bà ta, nhẹ nhàng hỏi ra câu mà mình đã kìm nén rất lâu: “Vậy tại sao hai người lại sinh con ra?”
Hai người họ yêu thương Kiến Lộ đến thế, lẽ ra phải dồn hết tâm sức vào việc chăm sóc cô ta chứ? Tại sao còn sinh thêm tôi? Nhưng sau khi sinh tôi ra, họ lại đối xử với tôi như thể tôi không tồn tại, ngoài việc đảm bảo cơ bản về ăn uống, học hành, họ hầu như không quan tâm.
Đôi khi tôi bị ng,ã, bị thương, họ sẽ lo lắng, nhưng cũng sẽ mắng mỏ tôi thậm tệ. Trước đây, tôi từng nghĩ rằng họ không yêu tôi bằng chị gái, nhưng vẫn yêu tôi theo cách của họ. Nhưng giờ, tôi không chắc nữa. Có lẽ, tôi vốn không được sinh ra với ý nghĩa làm con gái của họ.
Tôi nhìn Phương Huệ, hy vọng bà ta sẽ trả lời.
Bà ta run rẩy, miệng lẩm bẩm: “Sinh mày ra… là vì Tiểu Lộ… Tất cả mọi thứ của mày đều…”
“Phương Huệ!” Kiến Chí Trung hét lớn, ngắt lời bà ta.
Phương Huệ lúc này mới nhận ra mình vừa nói hớ, vội vàng ngậm miệng.
Tôi nhìn hai người họ, khẽ thở dài. Thì ra là vậy. Có lẽ họ không sinh tôi ra để ngay lập tức làm người hiến tạng, nhưng vào những lúc quan trọng, họ chắc chắn sẽ chọn hy sinh tôi.
“Không thể nào.” Tôi bình tĩnh nói, giọng điệu không chút cảm xúc. “Hai người đừng mơ tưởng nữa.”
“Tiểu Ninh, con hiểu lầm rồi…” Kiến Chí Trung vội nói.
Tôi ngắt lời ông ta: “Tôi còn bận việc, hy vọng từ nay hai người đừng làm phiền tôi nữa.”
Phương Huệ run lên vì tức giận: “Mày… mày…! Được! Vậy chúng ta từ mặt! Từ nay tao với ba mày sẽ không nhận đứa con gái như mày nữa!”
Tôi hài lòng tắt ghi âm, cười nhạt: “Vậy thì tốt quá rồi.”
11
Tôi theo địa chỉ Đinh Húc gửi, đến quán cà phê mà anh ấy nhắc đến. Vừa bước vào, tôi thấy anh ấy đang tranh cãi với một cô gái. Chính xác hơn, đó là cô gái đang lớn tiếng một mình.
Cuối cùng, Đinh Húc lạnh lùng nói: “Tôi không thể giúp cô, cô đi đi.”
Cô gái rời đi, vẻ mặt đầy phẫn uất.
Sau khi cô ta rời khỏi, Đinh Húc nhìn thấy tôi, vẫy tay ra hiệu. Tôi đi đến, không biết nói gì, cuối cùng thốt ra một câu: “Bạn gái cũ à?”
Nói xong, tôi liền thấy hối hận, cảm giác như mình đang tò mò chuyện riêng của người khác.
Đinh Húc cười: “Đúng là bạn gái cũ, nhưng không phải của tôi.”
Ồ, liên quan đến người khác sao? Thế thì càng không phải chuyện của tôi. Nhưng Đinh Húc lại cười và nói: “Người trong cuộc tới rồi, nếu tò mò thì hỏi thẳng anh ta đi.”
Tôi quay đầu lại và sững sờ khi nhìn thấy Tần Mục Sinh.
Tần Mục Sinh liếc Đinh Húc một cái, vẻ mặt không mấy thiện cảm. Đinh Húc lại tỏ vẻ vô tội, nhún vai nói: “Tôi đã nhắn tin báo trước cho cậu là cô ấy đến mà.”
Thì ra cô gái đó là bạn gái cũ của Tần Mục Sinh. Tôi vờ như không nghe thấy, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Sếp, anh nói chuyện với dì Tần xong rồi à?”
Tần Mục Sinh ngồi xuống ghế: “Ừ, chúng ta ở đây ăn một chút đi.”
Đinh Húc lập tức đứng dậy: “Tôi còn có việc, hai người cứ ăn đi. Hẹn gặp lại vào thứ Hai nhé!”
Không để chúng tôi kịp phản ứng, anh ta đã rời đi nhanh như một cơn gió.
Thế là lại chỉ còn tôi và Tần Mục Sinh. Nhưng giờ tôi cũng không còn cảm giác ngượng ngùng như trước nữa.
Theo lời Đinh Húc, cô gái kia chắc là bạn gái cũ của Tần Mục Sinh. Không biết họ có câu chuyện gì đây?
“eM tò mò à?”
Nhìn nụ cười của Tần Mục Sinh, tôi biết ngay sự tò mò của mình đã lộ rõ trên mặt.
Tôi vội vàng lắc đầu: “Không, không có!”
“Thực ra cũng chẳng có gì to tát,” Tần Mục Sinh nhấp một ngụm đồ uống rồi nói, “Năm xưa, cô ấy không hiểu được việc tôi muốn tự mình khởi nghiệp, cảm thấy đi theo tôi sẽ không có tương lai, nên đã chọn ở bên cậu em trai cùng cha khác mẹ của tôi.”
“Nhưng cô ấy không biết rằng việc tôi tự khởi nghiệp là một phần trong kế hoạch rèn luyện của mẹ tôi. Thực tế, sau này Quang Vũ cũng sẽ sáp nhập vào Tần Thị.”
À, thì ra là vậy.
“Hai năm gần đây, ông bố ruột của tôi sắp phá sản, còn cậu em trai kia thì chẳng làm nên trò trống gì…”
“Nên giờ cô ấy đến tìm anh để quay lại?”
“Thực ra, mỗi người đều có lựa chọn riêng. Tôi không trách cô ấy. Nhưng thời gian đã qua, muốn quay lại như trước đây là điều không thể.”
“Cô ta tìm đến Đinh Húc để nhờ anh ấy nói giúp sao?”
Tần Mục Sinh gật đầu.
“Cô ta trước đây đã tìm đến Tần Thị. Sau này có lẽ sẽ đến cả Quang Vũ. Đến lúc đó, tôi sẽ phải làm phiền cô và Đinh Húc.”
Tôi hiểu rằng Tần Mục Sinh không có ý nói xấu bạn gái cũ, mà chỉ đang giao thêm cho tôi một công việc ngoài nhiệm vụ chính.
Tôi thở dài, cảm thấy cả hai chúng tôi đều thật đáng thương.
“Sao thế?”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy tình cảnh của hai chúng ta có phần giống nhau…”
Nói xong tôi liền nhận ra mình vừa nói điều không nên, lập tức ngậm miệng.
Trong lòng tôi đầy ngượng ngùng, sao lại nói với sếp những lời như thế chứ… Nhưng rồi tôi bất chợt nảy ra một suy nghĩ, nhìn thẳng vào mắt anh ta, nhẹ nhàng nói: “Vậy nên, đây là lý do anh kiên trì muốn làm bạn với tôi đúng không?”
Tần Mục Sinh khẽ gật đầu, ánh mắt dịu dàng: “Sau khi biết hoàn cảnh của cô, tôi không khỏi nghĩ đến mẹ tôi, Tiểu Hân và cả chính bản thân mình.”
Khi anh nhắc đến bà Tần Nhị Ninh, tôi đột nhiên nhớ đến câu bà từng nói rằng tôi và bà có duyên. Rốt cuộc là duyên gì chứ? Ngoài việc tên chúng tôi đều có chữ “Ninh”, tôi không nghĩ ra điểm chung nào khác.
Tôi nói thẳng suy nghĩ của mình.
Anh cười: “Thực ra, ban đầu tôi chú ý đến cô cũng vì tên của cô. Khi nhìn thấy cô cãi nhau với gia đình trước cổng khu nhà Vân Cẩm, tôi đã đặc biệt để tâm. Sau đó…”
Sau đó anh phát hiện tôi cũng là một người đáng thương, không được cha mẹ yêu thương.
Thật không ngờ, nhờ những trải nghiệm này mà tôi lại kết nối được với một “chỗ dựa” lớn như vậy.
Tôi đột nhiên cảm thấy mọi chuyện cũng không đến nỗi nào, mỉm cười nói: “Sếp, anh từng nói ngoài giờ làm việc, tôi có thể gọi anh bằng tên, lời này vẫn còn hiệu lực chứ?”
Tần Mục Sinh cũng cười: “Đương nhiên vẫn hiệu lực.”
Tôi nói đùa: “Dạo này công việc sẽ rất vất vả. Sau này nhớ thăng chức tăng lương cho tôi đấy, Mục Sinh.”
Nửa tháng sau, tôi không còn thấy bóng dáng Diệp Mẫn—cô bạn gái cũ của Tần Mục Sinh. Có lẽ cô ta đã từ bỏ ý định, hoặc đang đến Tần Thị tìm cách khác. Tôi hy vọng là vế sau.