Chương 3 CÔ GÁI SỐNG DƯỚI DANH NGHĨA CỦA TÔI
Tôi vừa định mở miệng phủ nhận thì micro gắn trên cổ áo bị ai đó gỡ xuống.
Quay đầu lại, là gã đàn ông đeo kính ban nãy, anh ta nhỏ giọng trách móc:
“Cô là dân nghiệp dư thì hiểu biết chút đi. Cậu Tống vừa rót thêm vốn cho chương trình, đừng làm ảnh hưởng đến khoảnh khắc tỏa sáng của Chiêu Chiêu nhà chúng tôi!”
Đùa chắc? Bây giờ show thực tế cũng chẳng còn lẽ phải?
Có tiền chống lưng là đúng, còn tôi là nghiệp dư thì không có quyền lên tiếng?
Được lắm, được lắm!
Muốn flip bàn quá!
Nhịn thêm chút nữa, Tống Chiêu Chiêu, chú ý hình tượng!
Cùng lắm kết thúc tập này, tôi lấy tiền đ,ập ch,et hết đám các người!
Cậu Tống nào mà theo họ Tống vậy? Mà thôi, không họ Tống cũng là kẻ ngốc. Sao bao năm không xuất hiện, thế giới đã thành ra thế này rồi?
Tôi nghiến răng nghiến lợi trong lòng, miễn cưỡng nở nụ cười.
Đạo diễn đưa ra câu hỏi thứ hai:
“Người bạn nhớ nhất, muốn liên lạc nhất hiện tại?”
Hóa ra câu hỏi ban nãy chỉ là dẫn dắt, nhưng khi nghe câu hỏi này, tôi vẫn ngẩn ra.
Tôi có rất nhiều đáp án muốn viết.
Năm đó tôi chọn con đường này, trước mặt bố mẹ thề sẽ ra nước ngoài học.
Trước khi đi, anh trai làm mất điện thoại của tôi, nhưng đã mua một chiếc khác thay thế. Nhưng sau khi ra nước ngoài, liên lạc giữa tôi và người nhà như bị cắt đứt.
Trừ anh trai, những người khác đều rất bận.
Về sau, khi nhận nhiệm vụ bí mật ở trường đại học, chiếc điện thoại anh tôi tặng đã bị tôi để lại trường cho người khác thỉnh thoảng sử dụng, để tránh lộ thân phận.
Sau đó tôi được đưa về nước bí mật, tham gia dự án, quen biết thầy hướng dẫn cùng nhiều người bạn. Nếu không vì tai nạn kia, tôi có lẽ vẫn sẽ giấu tên nhiều năm.
Tôi rất nhớ nhiều người.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn viết lên bảng đáp án:
“Anh trai.”
Khi hiện đáp án, ảnh hậu đối diện như mất hết kiên nhẫn với tôi, hơi nhíu mày nói:
“Cô Tống nhỏ cũng nhớ anh trai? Ha, đôi khi người ta không tức giận, cô cũng đừng xem người ta là đồ ngốc. Lên show còn chuẩn bị sẵn kịch bản tìm người đóng cùng, không cần thiết đâu.”
Cô ta cười bất đắc dĩ, lắc đầu, ngón tay cầm bảng đáp án được gắn đá lấp lánh, ánh lên sắc sáng khó chịu.
Tức giận khó mà kìm lại. Tất cả sự nhằm vào tôi đều quá rõ ràng, họ thật sự nghĩ tôi là quả hồng mềm dễ bóp sao?
Quá đáng!
“Chẳng lẽ ai cũng không có anh à? Không cần thiết phải vậy đâu!”
Không thể ch,ửi người, tôi nghẹn tới mức đau cả lòng!
Đối mặt với những lời giễu cợt vừa rồi, tôi lần đầu tiên đáp trả, giọng điệu không mấy dễ nghe. Các nghệ sĩ bên cạnh nhìn tôi với ánh mắt đầy kinh ngạc – kiểu “Cô dám nói vậy à?”
Có gì mà tôi không dám?
Nếu còn quá đáng, tôi sẽ phong sát hết!
“Hả? Cô đang nói gì đấy? Nhìn xem cô đang nói chuyện với ai đã—”
Kỷ Vân Thanh đứng bật dậy, chỉ thẳng vào tôi định lao tới, nhưng bị ảnh hậu kéo ngồi xuống.
“Người ng,u không đáng sợ, đáng sợ là ng,u mà không biết tiến thoái, thế thì đúng là tìm đường ch,et!”
Trình Vũ nhìn tôi với ánh mắt lạnh lẽo đầy cảnh cáo.
Không phải chứ, thế này không tính là đe d,ọa sao?
7
Không khí bỗng trở nên căng thẳng, đạo diễn cố gắng xoa dịu tình hình bằng cách hỏi:
“Cô Tống nhỏ, anh trai của cô tên gì vậy? Ha ha, vừa hay cô lại trùng tên với ảnh hậu, thử xem anh trai cô có trùng hợp không nào—”
Tôi cực kỳ ghét cách gọi “Cô Tống nhỏ”.
Đã hỏi chuyện gia đình tôi, tôi liền lạnh lùng trả lời:
“Tống Cảnh Hằng.”
Không khí không chỉ không dịu lại, mà càng thêm căng thẳng hơn.
Bình luận trực tuyến bùng nổ những lời chỉ trích:
【Aaa tôi không chịu nổi nữa rồi, cô ta có thể giữ chút liêm sỉ không? Thật sự không thể chấp nhận nổi!】
【Cư,ớp tên đã đành, giờ lại muốn cư,ớp cả anh trai nhà người ta! Tiếp theo có phải định cư,ớp luôn thân phận của Chiêu Chiêu nhà tôi không?】
【Thật chưa từng thấy ai không biết xấu hổ đến vậy. Gọi ngay cậu Tống đến đây vả mặt cô ta đi!】
Đạo diễn cũng mất kiên nhẫn, giọng nói ra vẻ bực bội:
“Đúng là trùng hợp thật đấy. Nếu thế thì gọi người tới đi!”
Điện thoại của tôi bị ném vào tay.
Trong khi điện thoại của ảnh hậu vẫn được giữ bên cô ta.
Lúc này, sắc mặt cô ta có chút không ổn, vẻ đắc ý ban nãy không biết đã biến đi đâu mất.
“Hay là—”
Không đợi cô ta nói hết câu, tôi bấm gọi ngay.
Nhạc chuông vang lên rất lâu nhưng không ai bắt máy.
Thẩm Trúc liếc qua màn hình điện thoại của tôi, đột nhiên vỗ tay cười lớn:
“Trời ơi, các cô các cậu biết cô ta vừa gọi cho ai không? Là trợ lý của cậu Tống đấy! Trước đây tôi từng cầm danh th,iếp của anh ta ở nhà cô ta, ha ha ha…”
Cô ta cười cực kỳ tự tin, ngược lại, tôi hơi bối rối.
Từ khi tôi vào đại học, anh tôi đã đổi số điện thoại, số mới này thực sự thường xuyên không liên lạc được, lâu dần tôi cũng không hay gọi nữa.
“Vậy là anh trai của cô là trợ lý của anh trai nữ thần nhà tôi? Không trách cô biết nhiều như thế, cố tình đến đây bám danh hả!”
Trình Vũ cười lạnh, nói:
“Trợ lý bên cạnh Cảnh Hằng chẳng ai họ Tống, có lẽ nào cô ta chỉ nhặt được số điện thoại rồi vội vàng dựng câu chuyện để kiếm fame?”
Ảnh hậu cũng nhẹ nhõm hẳn, giả bộ bất lực lắc đầu với máy quay:
“Mọi người đừng bận tâm, tình huống thế này tôi và anh trai đã gặp rất nhiều lần rồi.”
Tôi không muốn giả vờ nữa, dứt khoát nói thẳng:
“Chắc các người nhầm rồi! Tôi nói anh trai tôi là Tống Cảnh Hằng của Tập đoàn Tống Thị!”
Không gian bỗng tĩnh lặng trong một giây, sau đó là tiếng cười giễu cợt càng mạnh mẽ hơn.
“Ai mà chẳng biết anh trai Chiêu Chiêu nhà chúng ta mới là đại thiếu gia Tống Cảnh Hằng. Đừng đùa nữa!”
Không ai tin tôi.
Ảnh hậu che miệng cười, rồi ngay trước mặt mọi người, gọi cho [anh trai] của mình.
8
Chuông chỉ reo vài giây, đầu dây bên kia đã bắt máy.
Giọng nói trầm ấm từ điện thoại vang lên:
“Chiêu Chiêu, nhớ anh rồi à?”
Cùng gọi là “Chiêu Chiêu”, giọng nói này làm tôi cảm thấy có chút quen thuộc.
Nhưng cái giọng cố ý trầm khàn này khiến tôi nhíu mày.
Không lẽ bây giờ anh em ruột đều nói chuyện với nhau kiểu này?
Giọng điệu này chẳng khác gì đang gọi bạn gái.
Hóa ra chỉ có tôi và anh trai mình là không có gì để nói với nhau.
“Anh à, anh đang làm gì thế?”
Giọng nói mềm mại vang lên, ảnh hậu dưới sự mong đợi của mọi người đã bật loa ngoài.
“Anh đang họp. Nhưng công ty không quan trọng bằng em, nếu cần, bất cứ lúc nào, anh cũng sẽ đến ngay.”
Bình luận trực tuyến ngập tràn sự phấn khích:
【Họ không thể làm anh em họ được sao? Trời ơi, tôi thấy họ thực sự rất hợp đôi!】
【+1, tôi cũng có suy nghĩ này, nhấc máy ngay lập tức, em là người quan trọng nhất với anh!】
【Chiêu Chiêu quả nhiên là cô gái tuyệt vời, có biết bao người yêu mến!】
Nhìn số điện thoại này, tôi cảm thấy bực bội.
Anh trai tôi đang diễn cái trò gì thế này?
Tôi liền nhắn tin cho bố mẹ đã lâu không liên lạc.
Nhiệm vụ trước đây cần giữ bí mật, tôi không thể liên hệ với gia đình, hơn nữa anh trai tôi nói bố mẹ đi du lịch khắp nơi, tôi cũng không muốn làm phiền họ.
Ngoài các ngày lễ mỗi năm, tôi hầu như không liên lạc. Trong cơn ấm ức, tôi gửi liền mấy tin nhắn.
Ngẩng đầu lên, bên kia điện thoại vang lên giọng nói:
“Có người không biết điều muốn mạo danh em? Đừng lo, chuyện thế này đâu phải chưa từng xảy ra. Dám lên chương trình ức h,iếp em, anh muốn xem là ai. Ngoan, anh đến ngay đây.”
“Ngoan”?
Cái người Tống Cảnh Hằng này chắc chắn không phải anh tôi!
Tất cả mọi người nhìn tôi như đang xem trò hề, lúc này máy quay gần như dính sát vào mặt tôi.
Đúng lúc đó, tôi nhận được tin nhắn trả lời của bố mẹ.
Thật trùng hợp, họ vừa kết thúc hành trình trở về nước, hiện đã đến sân bay và đang trên đường tới đây.
Họ hoàn toàn không biết mình có một cô con gái nữa.
“Nếu là tôi, giờ này chắc phải nghĩ sẵn lời xin lỗi rồi!”
Khi người ta đã đến mức quá bất lực, đôi khi lại bật cười.
Tôi cũng rất muốn biết, cái người gọi là Tống Cảnh Hằng sắp đến này rốt cuộc là ai.
Tôi còn cần một lời giải thích hơn bất kỳ ai!
9
“Nhóc Tống, anh trai đồng danh của cô chắc là không đến được đâu! Ha ha ha—”
Thẩm Trúc cười lớn, ảnh hậu thì kéo tay Trình Vũ bên cạnh.
Cô ta chớp chớp đôi mắt long lanh, vẻ mặt đầy chân thành, nói:
“A Vũ, hay là cậu giúp cô Tống nhỏ đi! Có lẽ cô ấy chỉ muốn nổi tiếng quá nên mới làm vậy… Hay là cậu bàn với đạo diễn Vương, thêm cho cô ấy một vai trong phim mới?”
“Phim mới? Chiêu Chiêu, đạo diễn Vương lại định làm phim cho chị nữa à!”
Ảnh hậu mím môi cười, gật đầu:
“Ông ấy nói, chỉ cần là phim của ông ấy, tôi sẽ luôn là nữ chính.”
Trình Vũ hơi nhíu mày, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước, nhưng trong ánh mắt đã hiện rõ vẻ không hài lòng.
Bình luận hiểu đây là dấu hiệu ghen tuông:
【Đến rồi, đến rồi, trường hợp tranh chấp đã đến, Trình thiếu lại ghen nữa rồi!】
Chỉ có tôi biết, đây không phải là ghen tuông.
Đây là dấu hiệu Trình Vũ đã hết kiên nhẫn.
Ví dụ như hồi nhỏ tôi ném cậu ta xuống bùn 99 lần cũng không sao, nhưng nếu tôi lỡ hẹn, lần gặp sau cậu ta chắc chắn sẽ nhíu mày im lặng.
Cậu nhóc này hồi nhỏ đã kiêu ngạo, dù bị đ,ánh cũng không nhận sai, nhưng sẽ nghiêm túc nói với tôi:
“Chiêu Chiêu, chị không bao giờ có thể bỏ rơi em. Nếu chị cứ lỡ hẹn mãi, đến khi em đau lòng, em sẽ không bao giờ chơi với chị nữa.”
Haiz, xem ra cậu nhóc này cũng không thiếu kinh nghiệm tham gia các cuộc chiến tình trường.