Chương 6 TÔI LÀ CON GÁI CỦA TRÀ XANH
Cho đến khi chúng tôi lên xe, tiếng của Chu Khả vẫn đuổi theo sau.
“Lâm Niệm Khả! Con sẽ hối hận đấy! Vì một người ngoài mà từ bỏ mẹ ruột của mình, con sẽ hối hận!”
Tôi không quan tâm đến bà ta, quay đầu nhìn mẹ và làm nũng: “Mẹ ơi, mai mẹ đi cùng con đổi tên nhé, con muốn đổi thành Lục Thủy, làm con gái của mẹ mãi mãi.”
Mẹ tôi nhìn tôi hồi lâu rồi khẽ gật đầu.
“Được.” Trước khi ly hôn, ba tôi cũng từng nói sớm muộn gì thì mẹ cùng sẽ hối hận. Ông nói: “Lục Tuyết, cô làm nội trợ suốt ba mươi năm, chẳng khác gì một kẻ vô dụng! Rời khỏi tôi, tôi muốn xem cô sống thế nào! Có lẽ từ sáng đến tối cô chỉ biết khóc thôi!”
Ông nghĩ nhiều quá rồi. Sự thật là mẹ tôi chẳng có thời gian để đau buồn.
Bà thuê một mảnh đất trống, xây dựng một trường đào tạo. Bên ngoài, trường chỉ tuyển những phụ nữ thất nghiệp sau ly hôn, và những bà nội trợ không được gia đình coi trọng. Học phí rất thấp, chỉ đủ để duy trì hoạt động, không kiếm được bao nhiêu tiền.
Mẹ tôi nói, những người phụ nữ này đã hy sinh tất cả cho gia đình, không đáng để có kết cục như vậy.
Bà đã để lại đủ tiền cho tôi, số tiền còn lại chẳng qua chỉ là những con số, nếu có thể giúp đỡ được những người phụ nữ này, thì cũng là việc tốt.
Trong trường của mẹ tôi không có những hoạt động giải trí vô bổ, chỉ dạy toàn những kỹ năng mưu sinh thực tế.
Đào tạo bảo mẫu, bán hàng ăn vặt, dịch vụ dọn dẹp, thêu thùa may vá…
Dì Tần cũng dành một ngày mỗi tuần để đến trường phổ biến kiến thức pháp luật. Tôi cũng bắt đầu làm truyền thông tự do. Quay phim ghi lại những sinh hoạt hàng ngày trong trường.
Từng lứa học viên ra trường, tìm được những công việc mưu sinh.
Tiền kiếm được không nhiều, nhưng cũng đủ để duy trì cuộc sống.
Nụ cười trên khuôn mặt mẹ tôi ngày càng nhiều, ngày càng chân thật. Đôi khi tôi nghĩ, nếu ngày xưa mẹ tôi không bị Lâm Hướng Minh lừa gạt để kết hôn, thì bây giờ, bà sẽ ra sao?
Có lẽ cũng sẽ giống như bây giờ, trong khả năng của mình giúp đỡ được nhiều người nhất. Trở thành người mang theo ánh sáng lấp lánh rực rỡ, sáng ngời chói lọi mà sống hết mình cho cuộc đời. 19 Năm tôi tốt nghiệp đại học, một video trên tài khoản của tôi bỗng nhiên nổi tiếng. Các phương tiện truyền thông và những tài khoản chuyên marketing điên cuồng chia sẻ, trường đào tạo của mẹ tôi bỗng chốc trở thành tâm điểm chú ý.
Chính quyền cũng đánh giá cao, nói rằng mẹ tôi đã tạo nên một chỗ dựa vững chắc cho những người phụ nữ vĩ đại nhất thế gian.
Và đúng vào lúc này, Chu Khả lại xuất hiện.
Sau khi ly hôn, công việc kinh doanh của ba tôi tụt dốc không phanh. Sự thành công của ông trước đây đều nhờ vào sự hỗ trợ từ nhà ngoại của mẹ tôi, nhiều đơn hàng lớn cũng vì mối quan hệ với nhà họ Lục mà có được.
Ba tôi vốn kiêu ngạo, tự mãn, chẳng có chút EQ nào nên không được lòng mọi người. Khi mất đi mối quan hệ từ nhà họ Lục, chia một nửa tài sản, và sản phẩm của công ty ông lại không có lợi thế cạnh tranh về giá cả, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, công ty của ông từ quy mô vài nghìn người, giờ chỉ còn vài trăm người. Hiện tại, ông chỉ đang gắng gượng duy trì.
Chu Khả lại bắt đầu màn khóc lóc sở trường của mình.
“Chào mọi người, hôm nay tôi công khai tố cáo, nữ hot blogger nổi tiếng gần đây là Lục Tuyết đã xúi giục con gái tôi chống lại cha mẹ, còn cướp quyền nuôi dưỡng con gái tôi…”
Con người vốn thích xem kịch, vừa có video xuất hiện, mẹ tôi một lần nữa bị đẩy lên đỉnh sóng gió.
Một số người không hiểu chuyện đã bắt đầu bình luận ác ý, thậm chí có người bịa đặt những chuyện không có thật.
Khi tôi nhìn thấy tất cả những điều này, video của Chu Khả đã có hàng triệu lượt thích.
Cơn tức giận dâng trào, tôi lập tức dùng tài khoản của mình để phản hồi.
“Bà Chu, bà quên lời cảnh báo của tôi bốn năm trước rồi sao?”
Sau đó, tôi viết một bài dài kể lại toàn bộ câu chuyện, từ lý do ba mẹ tôi kết hôn, xuất thân của tôi và tất cả những gì đã xảy ra sau này. Những đoạn ghi âm và video mà tôi từng ghi lại cũng được tôi đăng lên.
Khi mẹ tôi và dì Tần đi xem đất để mở rộng quy mô trường, lúc về thấy video tôi đăng đã rất giận.
Lúc ly hôn mẹ không khóc, nhưng giờ bà lại không kiềm được nước mắt: “Con ngốc này, con nói hết sự thật về thân thế của mình ra, lỡ bị cư dân mạng tấn công thì sao? Con mới hai mươi hai tuổi, cuộc sống của con chỉ vừa mới bắt đầu thôi…”
Tôi nhẹ nhàng lau nước mắt cho mẹ.
Giống như ngày bé, mỗi lần tôi ngã đau, mẹ đều giúp tôi lau nước mắt.
“Mẹ à, đừng lo, cư dân mạng cũng có mắt. Mấy năm qua họ luôn thỉnh thoảng làm khó chúng ta, lần này họ dám tung video là vì biết mẹ sẽ lo cho con, không phản ứng lại. Nhưng con phải bảo vệ mẹ, như mẹ đã bảo vệ con vậy, vì mẹ là người mà con yêu thương nhất trên đời.” Chu Khả có lẽ không ngờ rằng, bà ta muốn lợi dụng dư luận để làm hại mẹ tôi nhưng cuối cùng lại bị dư luận phản tác dụng.
Chỉ sau một đêm, mọi chuyện đã đảo chiều.
Phần bình luận xuất hiện rất nhiều người quen biết mẹ tôi, cũng như quen biết Chu Khả và Lâm Hướng Minh.
Chỉ có điều, những người quen biết mẹ tôi đều đứng lên bảo vệ bà. Còn những người quen biết hai người kia thì tung ra những bí mật động trời hơn nữa.
Công ty của ba tôi cũng bị phát hiện ra hàng loạt vấn đề: trốn thuế, không ký hợp đồng, không đóng bảo hiểm xã hội…
Lần tiếp theo tôi nghe tin về họ là lúc Chu Khả điên cuồng ra đường bắt ghen. Lúc đó ba tôi ôm một người phụ nữ trong lòng, không kiên nhẫn mà đẩy mạnh Chu Khả một cái khiến bà ta ngã đập đầu vào mép đường, chết ngay tại chỗ.
Ha, thấy không, tình yêu của họ thật lãng mạn biết bao… Người chết rồi mà vẫn không quên tìm cho ba tôi một công việc ổn định trong tù.
Tôi mặt không chút cảm xúc, nhấn nút “Không quan tâm”. Rồi bất chợt nghe thấy tiếng thông báo điện thoại của mẹ vang lên bên cạnh. Mở ra xem, là tin nhắn của ba tôi gửi đến.
【Lục Tuyết, anh biết mình sai rồi, hóa ra em mới là người phụ nữ tuyệt vời nhất… Nếu ngày đó anh không lừa dối em, liệu kết cục của chúng ta có khác không?】
Tôi khẽ động tay, xóa đi tin nhắn đó.
Dù sao thì, trên đời này, chẳng có chuyện gì gọi là “nếu” cả.
(Kết thúc.)